Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 434 : Nói giết là giết
Ngày đăng: 14:27 18/04/20
Phó Thư Bảo cười cười:
- Tư Thản Sâm công tước, ngươi muốn động thủ sao?
Tư Thản Sâm lạnh lùng nói:
- Ngươi xuất thủ lấy ra một trăm vạn kim tệ mua chuộc nhân tâm, ta hoài
nghi ngươi là gian tế Tú Quốc phái tới, cho nên cần phải bắt ngươi mang
về thẩm vấn một chút, ta khuyên ngươi buông tha ý nghĩ chống cự, tránh
khỏi chết thảm.
- Ngươi dựa vào cái gì nói ta là gian tế Tú Quốc?
Phó Thư Bảo đối mặt với năm mươi Thiên Không kỵ sĩ, không xuất hiện chút
dấu hiệu hoảng loạn, ngược lại trên mặt vẫn duy trì dáng tươi cười nhàn
nhạt.
- Hừ! Ta khẳng định có chứng cứ, theo ta quay về ngươi sẽ biết.
- Ha ha! Tư Thản Sâm công tước, ta còn tưởng ngươi là một nhân vật, không ngờ ngươi không ngờ là tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, trên quan trường
Tú Quốc chúng ta có một câu châm ngôn: “ Dục gia chi tội “. Ngươi áp đặt cho ta tội danh, tự nhiên có thể tìm chứng cứ lung tung, chỉ có điều...
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ngươi nghĩ rằng, dựa vào gần đấy ngươi có thể bắt ta sao? Muốn động thủ, người bị hại sẽ là ngươi, mà không phải ta.
Tư thản Sâm phá lên cười:
- Ha ha ha...Thực sự là một đứa ngốc, ngươi chính là Luyện Lực Sĩ Vĩnh
Hằng Lực, một mình ta có thể dễ dàng giết chết ngươi, đừng nói tới ta
còn có năm mươi Thiên Không kỵ sĩ!
Ầm ầm! Tiếng bước chân trầm
trọng tới cực điểm bỗng nhiên truyền tới. Đoàn người vây xem tránh sang
hai bên, nhất thời tạo lên đường rộng.
Lấy Tiểu Thanh và Hồ Giang Phong dẫn đầu, một trăm chiến sĩ Hồ Tộc bước từng bước trầm trọng đi về phía bên này.
Một trăm chiến sĩ Hồ Tộc, trên vai vác nỏ lực luyện khí, trong tay cầm đao
thuẫn lực luyện khí, trên người mặc áo giáp lực luyện khí kim chúc Thiên Cấp. Trang bị vũ trang lực luyện khí từ đầu tới chân, hơn nữa còn có
một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Tiểu Thanh, cho dù Quốc Sư Thác Nạp
Sâm cũng có thể dễ dàng thắt cổ, đừng nói tới Tư Thản Sâm và năm mươi
Thiên Không kỵ sĩ.
Còn chưa tới bên cạnh Phó Thư Bảo, Tiểu Thanh
đã áp dụng động tác cường thế, cứ mỗi lần cước bộ của nàng đạp xuống,
tuyết đọng trên mặt đất liền tụ lại, hình thành tầng băng dày kiên cố.
Không cần Tư Thản Sâm và năm mươi Thiên Không kỵ sĩ khiêu khích thêm chút nữa, nàng đã tiến nhập trạng thái chiến đấu.
Hồ Giang Phong và chiến sĩ Hồ Tộc chưa nhận được bất cứ mệnh lệnh nào, đều tự thu hồi đao thuẫn lực luyện khí, lấy ra nỏ lực luyện khí uy lực thật lớn, tiễn trên nỏ đều nhắm tới Tư Thản Sâm và năm mươi Thiên Không kỵ
sĩ.
Mùi thuốc súng nhất thời đặc hơn, khiến cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Giờ khắc này, bị trăm nỏ lực luyện khí chĩa vào, sắc mặt Tư Thản Sâm khó
coi tới cực điểm. Hắn tưởng trước mặt vạn chúng khiến Phó Thư Bảo mất
mặt, thậm chí tiếp đến có thể bức hại, thế nhưng nguyên vọng đơn giản
làm chuyện này, ngược lại lúc này lại nhiều phải phải kinh ngạc, bởi Phó Thư Bảo áp chế hắn, khiến hắn vô kế khả thi, khiến hắn mất hết thể
diện!
Tư Thản Sâm phi thường rõ ràng, có đội thị vệ trang bị vũ
trang lực luyện khí từ đầu tới chân, cho dù đối mặt với một vạn kỵ binh
tinh nhuệ đều có thể thắng lợi, đừng nói tới năm mươi Thiên Không kỵ sĩ
trước mặt hắn. Hắn cũng rõ ràng, trong trận doanh đối phương cũng có một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực không khác biệt hắn là bao, nếu như
động thủ, khẳng định kẻ chết chính là hắn! Dưới tình cảnh xấu, hắn khẳng định không dám động thủ.
- Ha ha ha...
- Nàng? Nàng đã có ta, trên đường chỉ có hai chúng ta, muốn làm gì thì làm? Đi thôi.
- Thối...
Trong miệng Hồ Nguyệt Thiền mắng một tiếng, nhưng trong lòng nàng thật cao hứng.
Ngay khi kim tệ giống mưa phát tán ra ngoài, ai nấy đều chú ý, Phó Thư Bảo
và Hồ Nguyệt Thiền cải trang thành dân thường lén lút chuồn khỏi Thánh
Lan Thành, trực tiếp tới Thánh Thập Tự Sơn.
o0o
Tuyết rơi
càng lúc càng nhiều, sẩm tối tuyết đọng trên mặt đất đã chồng chất dày
tới một thước. Gió mạnh gào thét, xuy xuy thổi trên mặt đất, khiến tất
cả lạnh run. Ra khỏi Thánh Lan Thành, người trên đường phi thường thưa
thớt, ngoại trừ một số thôn trang có người hoạt động bên ngoài, tại điền dã thôn quê căn bản không thấy bóng người qua lại.
Ít người qua lại, chính hợp tâm ý Phó Thư Bảo.
Tuyết phong tuy lạnh thấu xương, nhưng không cách nào cản trở nổi Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền phi hành. Chẳng qua, gió tuyết lớn thổi qua giống
như lông ngỗng, ảnh hưởng tầm nhìn hai người, cho nên hai người chỉ có
thể phi hành trong tầng trời thấp.
Trời đêm, một mảnh núi lớn
liên miên phập phồng tiến nhập tầm mắt. Một tòa núi cao nhất cao vút
xuyên mây, dốc đứng vạn phần. Tuyết trắng xóa bao trùm quanh sườn núi,
nhìn qua giống như tòa băng sơn hàng tỉ năm trước, tạo lên một cổ cảm
giác du nhiên du sinh rất uy nghiêm, khiến người ta cảm thấy vô pháp
vượt qua, vô pháp chinh phục.
- Thánh Thập Tự Sơn quả nhiên có
chút kỳ lạ, cảm giác uy nghiêm hùng vĩ như vậy, cho dù mười vạn tòa núi
lớn đứng cùng một chỗ cũng không đạt được mức độ cường liệt như vậy,
khẳng định là nguyên tố thổ tinh túy phát huy tác dụng.
Ngắm nhìn Thánh Thập Tự Sơn phía xa xa, Phó Thư Bảo có chút cảm thán nói.
- Một mảnh sơn phong, từ đông, từ tây, từ nam, từ bắc, bốn phía đều có,
tại ngọn núi cao nhất chồng chéo lên nhau, dựa theo địa thế cảm nhận,
thực sự là chữ thập lớn không gì sánh được, thảo nào gọi là Thập Tự Sơn.
Từ trên cao nhìn xuống, Hồ Nguyệt Thiền tỉ mỉ quan sát nơi này.
- Địa hình chỉ là một phần trong đó.
Phó Thư Bảo nói:
- Thánh Thập Tự Sơn này chính là Thánh Sơn Thánh Đóa Lan Quốc, là nơi
thần thánh, trước kia, quân vương thành lập Thánh Đóa Lan Quốc chính là
khởi nghĩa tại Thập Tự Sơn, lật đổ tiền triều, cho nên mới gọi là Thánh
Thập Tự Sơn, quân đội Thánh Đóa Lan Quốc cực mạnh gọi là Thập Tự quân,
có người nói quân đội có hai mươi vạn người, chỉ nghe theo mệnh lệnh
Thánh Lan Vương, duy trì hệ thống tư bản vương thất Thánh Đóa Lan Quốc
thống trị vương quốc. Bây giờ Thánh Thập Tự Sơn còn bảo lưu thần miếu,
dùng để tế thế thiên địa và an táng thành viên vương thất Thánh Đóa Lan
Quốc quá cố, bất cứ lúc nào cũng có một đội quân tinh nhuệ Thập Tự quân
trăm người thủ vệ, bất cứ người nào lầm tiến nhập nơi này đều phải chết.
- Những điều này đều là lão bà công chúa kia nói cho ngươi biết? Ta khẳng định ngươi sẽ không trở mình điều tra mấy thứ này.
Hồ Nguyệt Thiền nói. Phó Thư Bảo có hai lão bà, cho nên, nàng chỉ ăn dấm chua còn không ổn.
- Chúng ta đi, nhưng phải tránh né Thập Tự quân thủ vệ thần miếu, không thể để bọn họ phát hiện.
Phó Thư Bảo cười cười, chậm rãi hạ xuống.