Thiếu Phu Bất Lương
Chương 121 : Đưa ra lựa chọn (2)
Ngày đăng: 22:45 19/04/20
Thân thể
Hách Liên Dung căng thẳng, nhẹ nhàng từ chối, hai tay đặt trên vai Vị
Thiếu Quân, không biết là muốn đẩy hắn ra hay vẫn là kéo hắn tới gần. Lý trí Vị Thiếu Quân tại lúc bốn phiến môi nhẹ nhàng va chạm thì đã không
còn thấy bóng dáng tăm hơi, hơi thở tràn ngập hương vị ngọt ngào khiến
cho hắn chỉ còn biết liều lĩnh đoạt lấy.
Vị Thiếu
Quân hôn thật lâu, giống như càng đòi hỏi lại càng thấy không đủ vậy,
cho đến khi Hách Liên Dung không thở nổi mà quay mặt đi, Vị Thiếu Quân
mới tiện thể hôn lên vùng má tuyết trắng của nàng, khẽ liếm lỗ tai của
nàng, khiến cho Hách Liên Dung khẽ nức nở.
Tận tình
trêu đùa nàng, cho đến khi nàng cực kỳ bất an mà vặn vẹo thân mình giống như đang kháng nghị, Vị Thiếu Quân mới bằng lòng buông tha cho cái lỗ
tai của nàng, dọc theo cổ hướng xuống phía dưới, không còn cái gì mà cẩn thận với ôn nhu, kéo xuống xiêm y trên người nàng, gặm nhấm đầu vai của nàng, xương quai xanh nữa… Cuối cùng chuyển tới đỉnh núi đang ngạo nghễ của nàng.
Cách một
chiếc yếm mỏng manh, Hách Liên Dung chỉ cảm thấy một dòng điện lưu
truyền tới trước ngực, khuyến tán tới toàn thần rồi quay lại nơi bụng,
dẫn tới nàng bị châm lên một cỗ xúc động, hô hấp càng thêm khó khăn.
Nghe tiếng
than nhẹ động tình của nàng, Vị Thiếu Quân xoa một bên cao ngất còn
không thỏa mãn, tay lại ôm lấy một bên mềm mại khác, giống như đứa nhỏ
ham chơi tận tình chơi đùa, tại lúc Hách Liên Dung một lần nữa rên rỉ
thành tiếng, một lần nữa hôn lên đôi môi nàng, một tay đem đỉnh núi anh
châu trêu chọc càng thêm đứng thẳng, một tay đưa đến bên cần cổ của
nàng, cởi xuống nút buộc của yếm nàng.
Hình dáng
xinh đẹp hoàn toàn bại lộ ra ngoài, bàn tay phủ trước ngực Hách Liên
Dung rời đi khiến cho nàng hít thở dễ dàng hơn, tuy nhiên, một lát sau,
Vị Thiếu Quân lại một lần nữa phủ trên người nàng, hắn đã cởi bỏ xiêm y, thân thể trần trụi ép chặt trên người Hách Liên Dung, cùng nàng không
ngừng cọ xát, đôi môi lần nữa ngậm lấy một bên hồng anh, ngón tay thon
dài lặng lẽ trượt xuống, chạm tới nơi sâu thẳm giữa hai chân Hách Liên
Dung, tìm kiếm viên trân châu mẫn cảm nhất kia.
Hách Liên
Dung phát ra một tiếng thở gấp, tay lẫn chân đều muốn đem hắn đá văng
đi, lại bị Vị Thiếu Quân áp chế, mắt thấy hắn muốn tiến thêm một bước
nữa, Hách Liên Dung vội la lên: “Ngươi không phải nói loại chuyện này
chỉ có thể làm cùng người mình thích sao? Hôm nay vốn là tới chúc mừng
Bạch cô nương, ngươi lại cùng ta làm loại chuyện này, trong lòng ngươi
không cảm thấy áy náy với Bạch cô nương hay sao?”
Vị Thiếu Quân dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Hách Liên
Dung nghĩ hắn cuối cùng cũng thức tỉnh, nghiêng đầu cắn môi dưới, “Vừa
rồi là ta không đúng, ta cũng không biết vì lẽ gì lại để bản thân buông
thả như vậy, tuy nhiên ta không phải nghĩ muốn phá hoại tình cảm của
người cùng Bạch cô nương, ta chỉ là…. Ta chỉ là….”
Hách Liên
Dung suy nghĩ thật lâu, cũng không muốn thay mình biện hộ bất cứ điều
gì, gấp đến nổi bật khóc, “Tóm lại ngươi muốn làm thì cũng đi tìm Bạch
cô nương làm đi.”
“Liên
Dong.” Vị Thiếu Quân tuy nói không có động tác tiếp theo, nhưng cũng
không buông Hách Liên Dung, vẫn như cũ bám chặt lấy người nàng, “Ta nói
rồi, loại chuyện này chỉ có thể làm cùng người mình thích, cho nên loại
chuyện này ta không có làm cùng Ấu Huyên.” Thấy Hách Liên Dung giống như không nghe rõ, Vị Thiếu Quân lại nói lại lần nữa, Hách Liên Dung mới há hốc mồm, “Ai…. Ai tin….”
“Nàng có
thể đi hỏi nàng ấy.” Vị Thiếu Quân còn dị thường khẳng định. “Không sai, nàng ấy là nữ tử thanh lâu, ta bao nàng, hơn nữa một lần bao là hai
năm, nhưng ta chưa từng chạm vào nàng ấy.”
“Ai… Ai tin….”
“Bởi vì ta không thích nàng ấy, ta chỉ thưởng thức một phần cao thượng của nàng ấy, không hề liên quan tới tình yêu nam nữ.”
“Ai… Ai tin….” Hách Liên Dung lại lần nữa lặp lại câu nói ban đầu, chỉ là ngữ khí không còn quá khẳng định giống như lúc trước.
Vị Thiếu Quân hoàn toàn xem nhẹ lời nói của nàng, tiến lại gần nàng, thanh âm thật trầm, “Liên Dong, ta muốn cùng nàng làm.”
“Đừng….
Đừng náo loạn….” Hách Liên Dung đẩy hắn ra, lại bị Vị Thiếu Quân chế trụ hai tay, trước ngực đột nhiên hoang vắng, cảnh xuân vô hạn bại lộ trước mắt Vị Thiếu Quân, hai đóa hồng anh nhưng lại bị hắn nhìn chằm chằm mà
nở rộ, hai gò má Hách Liên Dung ửng hồng, vội quay mặt đi, toàn thân run rẩy, nhẹ giọng nói: “Đừng…. Đừng nhìn…”