Thứ Nữ Công Lược
Chương 205 : Phấn son(Thượng)
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Đúng a, nói thế, chẳng khác nào nhổ củ cải mang theo bùn, Từ Lệnh Nghi trên lưng phải mang oan ức.
Thập Nhất Nương nói làm cho hoàng hậu lâm vào trầm tư.
Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết làm sao bây giờ cho tốt.
Hỏi Từ Lệnh Nghi có tính toán gì sao?
Ngộ nhỡ trong lòng Hoàng Thượng có suy nghĩ khác làm sao bây giờ?
Ra chủ ý cho Từ Lệnh Nghi?
Hoàng Thượng đứng nghe sau bức rèm, hiện giờ truyền ra lời đồn thu nữ trại chủ Miêu Cương là ngoại thất, đã đề cập đến chuyện triều đình,
không phải nử tử hậu cung có thể hỏi đến……
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có trách người khởi xướng kia.
” Đều là Tiểu Ngũ gây họa. Làm cho mọi người chịu mệt!”
Ngũ gia không tốt, nhưng tóm lại là bào đệ hoàng hậu. Nàng có thể trách cứ, nhưng mình không thể toát ra bất mãn.
” Nương nương nói quá lời.” Thập Nhất Nương nói, “Ngũ gia cũng là đo
tuổi nhỏ, chơi lầm bạn xấu. Có chuyện lần này, về sau làm việc càng ngày càng trầm ổn. Nhưng việc này càng truyền càng thái quá, cố tình Hầu
Gia lại là người ít nói, trong lòng thần thiếp thực sợ hãi.”
Hoàng hậu cười khổ: “Ngươi cũng không cần lo lắng. “Lại liếc mắt xem
bức rèm một cái, giọng không khỏi mang an ủi Thập Nhất Nương, “Hầu Gia
là người thế nào tất cả mọi người đều rất rõ ràng.”
Thập Nhất Nương biểu tình buồn bả.
Mà hoàng hậu thấy sự tình đã nói rất rõ ràng, sợ nói tiếp lại nảy
sinh ra chi tiết gì, hỏi thân thể thái phu nhân, biết hết thảy đều tốt,
liền bưng trà.
Thập Nhất Nương vội đứng dậy cáo lui.
Hoàng Thượng từ trong thất đi ra.
“Hoàng Thượng, chuyện này làm sao bây giờ?” Hoàng hậu hoang mang lo
sợ nhìn Hoàng Thượng,” Không nghĩ tới Tiểu Ngũ thế nhưng lại làm ra loại việc này!”
Hoàng Thượng suy nghĩ, nói:” Nếu đúng như Vĩnh Bình Hầu phu nhân nói
vậy, ta xem vẫn là giao cho Vĩnh Bình Hầu tự mình xử lý đi! Chuyện này
dù sao cũng là chuyện Từ gia, ngươi và ta đều không tiện nhúng tay.”
Hoàng hậu không có trả lời.
Lời nói này có đạo lý.
Trở lại trong phòng, Thập Nhất Nương yên lặng giúp Từ Lệnh Nghi thay quần áo.
“Làm sao vậy? Một mực không nói lời nào.” Từ Lệnh Nghi sờ sờ đầu của nàng.
Tâm Thập Nhất Nương có chút loạn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
” Có phải sợ hãi hay không?” Từ Lệnh Nghi nhìn nàng, hắc mâu u thâm.
Thập Nhất Nương gật gật đầu– giống như cũng không sợ hãi, lo lắng quá nhiều……. Lại lắc lắc đầu– nói không sợ hãi cũng không đúng, vừa rồi lúc ăn cơm tay vẫn run run, nàng lại gật gật đầu.
Từ Lệnh Nghi cười rộ lên.
Đem nàng ôm vào trong ngực.
” Đừng sợ. Lòng ta có tính toán,” Lại cảm thấy an ủi này thực nhợt
nhạt, lại nói:” Nhị tẩu nói có đạo lý, lại không đầy đủ. Hoàng Thượng
nếu không đứng ở bên chúng ta, sự tình thực khó giải quyết. Nhưng giống
Nhị tẩu nói vậy, lại cấp tiến quá mức. Biện pháp tốt nhất, là tìm biện
pháp cho Hoàng Thượng đứng ở bên chúng ta…….”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc nhìn Từ Lệnh Nghi.
Lời này nói thì dễ dàng, làm thì lại quá khó khăn. Bằng không, như thế nào có câu nói “Chim bay cao, cung tên giấu” đâu!
” Nói cho cùng, Hoàng Thượng là kiêng kị Từ gia thanh thế lớn.” Hắn
áp thấp thanh âm,” Nếu chúng ta có thể làm cho Hoàng Thượng buông tâm
cảnh giới, gian kế Khu gia không cần làm cũng sẽ tự phá giải.” Hắn thần
sắc trở nên ngưng trọng “Lời Nhị tẩu nói nhắc nhở ta. Hoàng Thượng sợ
nhất chính là quyền thần mạnh vì gạo bạo vì tiền, yên tâm nhất chính là
thuần thần đoan phương thủ lễ. Lại nói tiếp, Khu gia tuy đánh một gậy
vào chúng ta, nhưng cũng cấp cho chúng ta một cơ hội biểu hiện.”
“Ý tứ của Hầu Gia là……” Ngắn ngủn một buổi sáng, đã xảy ra nhiều
chuyện, thần kinh Thập Nhất Nương khẩn trương, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở lời Nhị phu nhân khiến nàng rung động, đầu óc tạm thời nằm trong
trạng thái bị vây hãm.
Từ Lệnh Nghi mỉm cười: “Đúng như lời Nhị tẩu nói, nếu chúng ta ở
trước mặt mọi người biện giải chuyện đứa nhỏ, hoặc là lợi dụng nhân mạch mấy năm nay kinh doanh đem lời đồn mạnh mẽ áp chế, chỉ biết làm cho
Hoàng Thượng lo lắng. Ngược lại, nếu chúng ta án binh bất động, Khu gia
nói không chừng cảm thấy chúng ta miệng cọp gan thỏ, làm ra động tác lớn hơn.
Hoàng Thượng sợ Từ gia độc đại, chẳng lẽ sẽ cho Khu gia một tay che
trời hay sao? Vì duy hộ loại quan hệ cân bằng này, hắn nhất định đứng ở
bên chúng ta.” Nói xong, ánh mắt hắn hơi nheo lại, trên mặt lộ ra tươi
cười lãnh khốc. “Nếu chúng ta xử trí thích đáng, nói không chừng có thể
một lần vất vả mà cả đời nhàn nhã……”