Thứ Nữ Công Lược

Chương 309 : Trừ phục (thượng)

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Edit: Khuê Loạn

Sau khi từ Hạng gia trở về, Thập Nhất Nương lại bắt đầu chuẩn bị lễ trừ phục cho Nguyên Nương. Bỗng, La Chấn Hưng tới.



“Đại ca.” Thập Nhất Nương vội vã nghênh đón, “Ngươi có việc gì vậy?”



“Ta mang Triệu tiên sinh tới gặp Hầu gia.” La Chấn Hưng cười nói,

“Thuận tiện tới thăm ngươi một chút. Nói cho ngươi biết một tiếng. Tránh cho ngươi phải đi hỏi ta.”



“Triệu tiên sinh tới.” Thập Nhất Nương nghe được vui mừng, không để ý La Chấn Hưng trêu ghẹo, vội vàng nói, “Hầu gia nói thế nào?”



“Hai người đang nói chuyện.” La Chấn Hưng nói, “Nhìn có vẻ sẽ thành công.”



“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thập Nhất Nương mời La Chấn Hưng đến đại

kháng chỗ cửa sổ phía đông ngồi, “Ngươi cũng biết, Truân ca mấy ngày nay không có chút tiến triển, làm cho Hầu gia lo lắng. Ngày hôm qua dạy hắn viết chữ, Truân ca khẩn trương đến ngay cả bút cũng không cầm được. Nếu không phải ta ở bên cạnh can ngăn, với tính tình Hầu gia sẽ lại..... Triệu tiên sinh tới là tốt rồi, ít nhất sẽ không tệ như bây giờ.”



La Chấn Hưng gật đầu: “Chuyện này có thể thành công là nhờ có các

lão. Nếu không phải lão nhân gia tự tay viết một phong thư, chỉ sợ không mời được vị Triệu tiên sinh kia.”



Thập Nhất Nương nghe được lập tức nói: “Ta sẽ viết phong thư cảm tạ cho tam thẩm thẩm. Rồi mang chút đặc sản Yên Kinh đưa qua.”



La Chấn Hưng thấy nàng hiểu rõ thế sự, cười nói: “Xa cách ba ngày,

ngươi làm ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa. Không nghĩ tới lúc trước

Thập Nhất muội ở nhà cái gì cũng không hiểu, hiện tại cũng có thể tự

mình làm chủ một phen.”



Thập Nhất Nương nghe được trong lòng rùng mình, vội nói: “Đây đều là

nhờ Thái phu nhân dạy tốt.” Sau đó phân phó tiểu nha hoàn bưng nước và

trái cây tới,.....Thanh hạnh là Trần đại nhân đưa tới.”



“Ồ.” La Chấn Hưng nghe được thích thú, “Đã cho Trần đại nhân thuê rồi sao?”



Thấy mình thành công chuyển đề tài, Thập Nhất Nương gật đầu cười: “Chính là cho Trần đại nhân thuê.”



“Lúc này mới năm nhất, trong đất thì thu hoạch rồi.”



“Sao có thể” Thập Nhất Nương cười nói, “Là hái trong ruộng Trần đại nhân, hái được chút ít đem cho chúng ta nếm thử trước.”



Đang nói, có gã sai vặt đi vào truyền lời: “Hầu gia mời Cữu gia đến thư phòng.”



La Chấn Hưng liền chào Thập Nhất Nương.



Bọn họ mặc dù vô cùng khó khăn mới mời được Triệu tiên sinh, nhưng Từ Lệnh Nghi có hài lòng hay không thì chưa chắc, Thập Nhất Nương liền sai Tống mama đi dò la tin tức.



Qua thời gian một nén hương, Tống mama đã trở lại.



“Hầu gia giữ Triệu tiên sinh ở nhà trước ăn cơm.” Nàng cười khanh

khách nói, “Còn để cho Bạch tổng quản đem song phù viện bên cạnh thư

phòng thu thập để làm thư phòng cho Tứ thiếu gia.”


Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ đáp “Vâng”, bưng ghế con đi vào.



Thập Nhất Nương chỉ ghế con nói: “Ngồi đi.”



Tần di nương có chút giật mình sững sờ, Tống mama đã liếc ánh mắt sai Hổ Phách, một tay ấn lấy nàng ngồi vào ghế con.



“Ngươi vì sao lại không muốn Nhị thiếu gia đi Nhạc An?” Thập Nhất

Nương nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thong thả chậm rãi nói.



Tần di nương do dự một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia còn quá nhỏ......”



Thập Nhất Nương cắt ngang lời của nàng: “Cam La mười hai tuổi làm

Thái Tể, Lương các lão đương triều mười hai tuổi đỗ tú tài, Nhị thiếu

gia cũng không coi là nhỏ.”



Tần di nương nghe được nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Nhạc An quá xa.......”



“Nam nhi chí ở bốn phương. Tung hoành thiên hạ, nhìn thế gian. Làm

sao có thể giống như hoa, không trải qua mưa gió nuôi ở trong nhà. Sau

này làm sao có thể che mưa chắn gió cho phụ nữ và hài tử trong nhà đây?”



“Nhưng, nhưng......” Tần di nương gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, lại không nói ra nổi.



Thập Nhất Nương vừa nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Ngươi tới chỗ của ta, Nhị thiếu gia có biết không?”



“Không biết.” Tần di nương sững sờ nói.



“Đã như vậy,” Thập Nhất Nương thản nhiên nói, “Tần di nương nên hỏi ý tứ của Nhị thiếu gia nhà chúng ta cho thỏa đáng. Muốn đi Nhạc An, dù

sao cũng không phải di nương, mà là Nhị thiếu gia nhà chúng ta.”



Tần di nương lúc này mới nghe ra chút ý tứ.



“Phu nhân.” Nàng thần sắc hoảng sợ nhìn Thập Nhất Nương, “Đây tất cả đều là ý của ta.......”



Thập Nhất Nương nhìn nàng một cái.



“Tần di nương vượt quá phận làm thay. Người ta biết, nói Tần di nương thẳng tính, người không biết, còn tưởng là ý của Nhị thiếu gia. Huống

chi đưa Nhị thiếu gia đi Nhạc An, cũng là vì muốn tốt cho Nhị thiếu gia. Khương gia kia có hai vị Đế Sư, Nhị thiếu gia đi Cẩn Tập thư viện, Tùng Khương tiên sinh là Trạng nguyên năm Kiến Võ thứ bốn mươi sáu. Có lão

sư như vậy dạy cho Nhị thiếu gia, là cơ duyên khó có được của Nhị thiếu

gia. Ngươi không hỏi Nhị thiếu gia một tiếng, cứ như vậy vỡ lở ra, làm

cho mặt mũi của Nhị thiếu gia biết đặt ở đâu?”



Tân di nương nghe được trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng.



Trong nhà bỗng vang lên tiếng kinh hô của Hồng Tú.



“Hầu gia.