Thứ Nữ Công Lược

Chương 436 : Ồn Ào Náo Động (Thượng)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Bên chỗ Đào ma ma tự có người đi lo liệu, nên lực chú ý của đám người Thái phu nhân đều tập trung vào trên người Từ Tự Truân vừa tỉnh táo

lại. Lưu Y Chính thì cười như Phật Di Lặc: “...... Thế tử gia hai

ngày này bị trắc trở, phương diện ăn uống nên cố gắng thanh đạm chút ít, ta sẽ kê thêm hai thang bổ khí ích máu để uống, sẽ không có gì ở ngại

nữa.” Nói tới đây, giọng nói của Lưu Y Chính ngập ngừng “Nhưng mà, chứng bệnh bất túc (*) của thế tử gia là từ trong bụng mẹ mà mang ra, thuốc

bổ không bằng ăn bổ. Không bằng tìm người am hiểu làm thức ăn chứa thuốc chiếu cố thế tử Gia, sẽ mang đến hiệu quả không nhỏ.”



(*) thiếu chất, suy sinh dưỡng…



Từ Lệnh Nghi đem lời này ghi nhớ ở trong lòng, tiễn Lưu Y Chính đi

rồi bèn cùng Thái phu nhân bàn bạc: “Chuyện này chỉ sợ còn phải Nương

giúp đỡ quan tâm thêm một chút.”



Thái phu nhân lại đem ánh mắt rơi vào trên người Nhị phu nhân: “Di Chân, con có quen biết người nào không?”



Nhị phu nhân suy nghĩ một chút, nói: “Để con thử một chút xem!”



Mọi người không hề nói gì nữa, chuyện này liền giao cho Nhị phu nhân.



Từ Lệnh Nghi nói đến về chuyện mời đạo trưởng Trường Xuân cùng việc

đi Từ Nguyên Tự dâng hương: “...... Đạo trưởng Trường Xuân ấy,

không có chuyện gì cũng có thể nói cho ra chuyện. Nếu Truân ca nhi đã

tỉnh, ta xem cũng không cần mời.” Giọng nói lúc này lộ ra mấy phần không buồn phiền, “Huống chi mời người đến trong nhà làm pháp sự, không khỏi

cần một sân viện đặc biệt, đến lúc đó người đến người đi, phức tạp vô

cùng, nếu đi nhầm chỗ sẽ không tốt. Đến lúc đó ta sẽ sai Bạch tổng quản

mang đại hồng bao lớn đưa cho đạo trưởng là được. Từ Nguyên Tự bên kia,

đã sớm quyết định là vào buổi sáng ngày mai sẽ đi, chuyện này cũng

không cần thay đổi nữa —— bên kia nữ quyến luôn luôn đông đảo, hỏi tới,

cứ nói đi tạ lễ là được.”



Cái gọi là”Đi nhầm chỗ”, là sợ có người phát hiện Dịch di nương bị

giam ở trong phòng; cái gọi là nữ quyến đông đảo, là chỉ Yên Kinh có rất nhiều phu nhân, các tiểu thư nhà công khanh, nhà quan lớn quyền quý đều thích đến Từ Nguyên Tự dâng hương —— điều này đúng lúc cũng là cơ hội

tránh những lời đồn nhảm.



Từ Tự Truân tỉnh lại, Thái phu nhân cảm thấy cả người cũng đều thoải

mái hơn, nghe vậy liền cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi.” Lại nói,

“Cũng phải đi Từ Nguyên Tự thắp cho Bồ Tát nén hương. Truân ca nhi có

thể gặp dữ hóa lành, thật sự là được Bồ tát phù hộ rồi.” Sau đó cười dặn dò Cát Cân và Ngọc Bản, “Đi đưa tin cho Đan Dương bên kia, bảo nàng

yên tâm. Còn có chỗ của Cần ca nhi, Kiệm ca nhi và Trinh tỷ nhi, đều

phái người đi đưa tin.” Nói xong, nhìn thấy thời gian không còn sớm,

liền nói thêm một câu: “Ta xem, đến giờ ngọ rồi phải đi ra ăn cơm trưa

thôi, bảo trong phòng bếp làm vài món thức ăn, để cho Đan Dương bọn họ

cùng chúng ta ăn bữa cơm thật ngon.”



Cát Cân và Ngọc Bản bật cười thành tiếng, một người phái tiểu nha hoàn đi truyền lời, một phân phó trong phòng bếp thêm món ăn.



Trong phòng lần nữa an tĩnh lại.



Từ Lệnh Nghi dìu đỡ Thái phu nhân đi đông sảo phòng.




Thúy Nhi nhớ tới tình cảnh hai người thường ngày chung đụng, Tần di

nương cũng gọi nàng như vậy, chưa từng nghĩ, chính là cái nụ cười trước

mắt này người ôn hòa thân thiết này làm cho nàng rơi xuống thảm trạng

ngày hôm nay.



Nhìn cũng không muốn nhìn Tần thị một cái, ngoảnh đầu đi: “Di nương

nhanh chóng ngủ đi! Nô tỳ thật cái gì cũng không có nghe được!”



Tần di nương nào có tin, Thúy Nhi sợ mình không nhịn được mà nhảy

dựng lên bóp cổ Tần di nương, nên tìm lấy cớ đuổi Tần di nương: “Nghe

nói hôn kỳ của Thu Hồng tỷ tỷ định vào ngày mùng sáu tháng sáu, Hổ Phách tỷ tỷ thì ở mùng một tháng tám......”



“Thì ra là vì chuyện này.” Tần di nương chợt hiểu ra, liền quay trở

lại trên giường nằm xuống, nghĩ tới tâm tư của mình, nên không có hỏi

nhiều nữa.



Thúy Nhi thì tức đến nỗi đem đôi môi cắn nát.



Văn di nương thật là bản lãnh, người bình thường so ra vẫn kém hơn.

Kiều di nương thì sao? Chẳng lẽ Tần di nương ngươi sinh thứ trưởng tử

vẫn còn so sánh không được một kẻ mất con mất đi cưng chiều như Kiều di

nương sao? Nhớ lại Kiều di nương cũng bởi vì mẫu thân của mình, muốn đem Tú Duyên gả cho một gã sai vặt ở Trình Quốc công phủ, mà bác bỏ lời đề

nghị của mẫu thân, còn lấy ra của hồi môn tới cửa cầu xin Đỗ ma ma giúp

Tú Duyên tìm cửa hôn sự tốt. Còn Tần di nương thì sao? Bản thân nàng

xuất thân là nha hoàn, đối với những nha hoàn như các nàng lại không có

một chút thông cảm......



Nghĩ tới những thứ này, thì lại càng hận mình đi theo sai chủ tử.



Trợn tròn mắt mãi cho đến khi hừng sáng.



Ngoại viện truyền tới tiếng chiêng trống lúc có lúc không.



Tiểu nha hoàn múc nước đi vào hầu hạ các nàng rửa mặt liền vui rạo

rực nói cho nàng biết: “Tứ thiếu gia đã khỏe lại, các chủ tử đều cao

hứng. Nên mời đạo trưởng Trường Xuân mà có thể bấm độn nổi tiếng toàn bộ Yên Kinh tới làm lễ cầu phúc cho Tứ thiếu gia!”



Đối với những tin tức này, Thúy Nhi bây giờ cũng không dám có hứng thú, nàng chỉ mong đợi cuộc sống có thể có chút biến hóa.



Nàng nhẹ nhàng mà”Ừ” một tiếng, hết hứng thú đem bột đánh răng trét vào trên bàn chải đánh răng, dùng sức đánh răng.



Thập Nhất Nương thì kinh ngạc nhìn bàn chải đánh răng mà ngẩn người.



Trúc Hương thấy vậy giật mình: “Phu nhân, người làm sao vậy?”



“Trúc Hương.” Giọng nói của Thập Nhất Nương mang theo mấy phần vui mừng, “Ta, ta thật giống như không có khó chịu gì nữa.”