Thứ Nữ Công Lược
Chương 437 : Ồn Ào Náo Động (trung)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ
“Không có khó chịu nữa ạ?” Trúc Hương nghe trong giọng nói của Thập
Nhất Nương mang theo mấy phần vui sướng, nghĩ lại nhất định không phải
là chuyện xấu, nhưng phải biết rõ ràng mới được, “Phu nhân, người xem có cần gọi Điền ma ma tới hỏi không?”
“Không cần.” Từ sau khi mang thai, mỗi sáng sớm thức dậy đều bị một
luồng khí ngăn ở ngực, hiện tại đột nhiên biến mất, khiến cả người đều cảm giác dễ dàng hơn, cộng thêm Từ Tự Truân tỉnh táo lại, khóe mắt đuôi lông mày của Thập Nhất Nương giãn ra không ít, “Hôm nay đạo trưởng
Trường Xuân tới nhà làm pháp sự, mọi người đang bề bộn. Chúng ta một
khi ồn ào, mọi người lại phải sang đây thăm ta.”
Trúc Hương cười đáp một tiếng.
Ở tại nơi này của Thái phu nhân có chút bất tiện.
Chỉ mong đợi chuyện này sớm trở lại bình thường, mọi người có thể khôi phục cuộc sống an tĩnh lúc trước.
Từ Lệnh Nghi sáng sớm hôm nay đã phải đi ngoại viện. Thập Nhất Nương sau khi rửa mặt, thì đi đến chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đã sớm rời giường, đang ngồi bên kháng nhìn Nhũ Nương
bón bữa sáng cho Từ Tự Truân ăn. Nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, liền
cười lên tiếng chào hỏi: “Đến rồi!” Sau đó sai Đỗ ma ma, “Kêu tiểu nha
hoàn giữ cửa truyền đồ ăn sáng đi!”
Đỗ ma ma lên tiếng đi ra.
Đem món ngon trong miệng nuốt vào xong, Từ Tự Truân liền kêu lên”Mẫu thân”.
Mới từ trong hôn mê tỉnh lại, cậu bé lộ vẻ có chút tái nhợt, suy yếu.
Thập Nhất Nương cười hỏi Truân ca: “Có khỏe không?”
Từ Tự Truân có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
Vì Thái phu nhân khăng khăng nói Từ Tự Truân nhìn lầm rồi. Nếu lời
nói dối được nhắc đi nhắc lại một ngàn lần, có đôi khi lời nói dối liên
tục sẽ khiến mọi người sẽ tin tưởng, huống chi lúc ấy Từ Tự Truân đang
hoảng sợ. Nên bé không hề nói gặp phải quỷ nữa, coi như là cam chịu mình nhìn lầm.
Nhũ Nương cười nói: “Tứ thiếu gia ngày hôm qua ăn hết nửa bát cháo
trắng, nửa đêm tỉnh dậy đòi cơm, lại ăn một cái bánh gạo.” Sau đó đem
trong cái bát chỉ còn hai thìa cháo trắng cho Thập Nhất Nương xem, “...... Hơn một nửa bát, chỉ còn chút này.”
Đang nói, Nam Vĩnh tức phụ bế Từ Tự Giới tới đây vấn an Thái phu nhân.
Hai huynh đệ dắt tay nhau, hỏi “Đệ mấy ngày qua có cố gắng đi học hay không?”, Giới ca nhi hỏi lại “Tứ ca có phải đã khỏe lại hay không?”,
thấy hai bé huynh hữu đệ cung(*), tâm tình có chút lo lắng của Thái phu
nhân rốt cục tan đi.
(*)anh ân cần thân thiện, em ngoan ngoan lễ phép cung kính.
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu với bà tử.
Bà tử lặng yên lui qua một bên.
Hổ Phách bưng một ghế thái sư đặt ở phía sau Thập Nhất Nương, sau đó
lấy khăn ra lau ghế dựa, rồi đưa ánh mắt cho các bà tử giữ cửa.
Bà tử kia sợ Dịch di nương lại phát điên làm bị thương Tứ phu nhân.
Nhưng lại nghĩ Tứ phu nhân một mình tới gặp nàng ta, nhất định là có
chuyện bí mật muốn nói...... Do dự chốc lát, cũng cười lui xuống.
Thập Nhất Nương từ từ ngồi ở đến ghế thái sư, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dịch di nương, nhưng không có lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, trong phòng im ắng, chỉ có tiếng hít thở hơi có vẻ nặng nề của Dịch di nương.
Dịch di nương không biết Thập Nhất Nương làm thế là có ý gì, nên ánh
mắt bắt đầu có chút tránh né, lẩm bẩm: “Tứ phu nhân, ta, ta có chuyện
muốn nói cùng người!”
Thập Nhất Nương vẫn không có lên tiếng như cũ, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Có lời gì, đứng lên nói đi!”
“Dạ!” Dịch di nương lắp bắp đứng lên.
“Dịch di nương nói có một chuyện quan hệ đến bí mật của Đại tỷ ta”
Thập Nhất Nương lúc này mới từ từ nói, “Không biết là chuyện gì?”
“Tứ phu nhân, nói thật chuyện Tần di nương hạ Vu cổ hại Tứ thiếu gia
quả thật không liên quan đến ta. Ta bị oan.” Dịch di nương vừa nói, thần sắc liền kích động lên, Hổ Phách nhìn thấy, bất động thanh sắc mà hướng chỗ Thập Nhất Nương di chuyển qua.”Tần di nương là con sói chứa tà tâm, sớm đã có lòng mưu hại Thế tử gia, khi ta biết được âm mưu của Tần di
nương, đã không có cách nào nữa rồi, lúc này ta mới giúp Tần thị tìm
Chu Đạo bà. Tứ phu nhân, xin phu nhân niệm tình ta là người không có đọc sách, hồ đồ, nên không biết nặng nhẹ, nói một chút với Hầu gia, làm sao phạt ta cũng được, chỉ là đừng đem ta đưa ra khỏi phủ.” Vừa nói, vừa
quỳ trên mặt đất dập đầu, khi ngẩng đầu lên, “Tứ phu nhân, ta van cầu
phu nhân, ta van cầu phu nhân!”
Người bình thường sẽ không ai cho là mình có tội.
Thập Nhất Nương ngồi ở chỗ đó bất động như núi, nhìn cái trán nàng ta dập đầu đến nỗi đỏ một mảnh, lúc này mới không nhanh không chậm nói:
“Dịch di nương, ta nể tình ngươi đã từng hầu hạ Tam gia một thời gian,
đoán chắc ngươi cũng là một người lanh lợi, nên lúc này mới tới. Nói
chuyện thì không có liên quan gì đến biết chữ hay không, mà là bằng cớ
cụ thể. Ngươi ăn nói lung tung như vậy. Ta xem, ” giọng nói của nàng
ngừng lại, “Ngươi cũng không phải là người hiểu chuyện. Lời của ngươi,
ta không nghe cũng được.” Vừa nói, liền xoay người muốn rời đi.
Dịch di nương nhìn thấy thì vội vàng đứng lên.
“Tứ phu nhân, Tứ phu nhân!” Nàng tiến lên trước mấy bước, đưa tay đi
bắt lấy ống tay áo của Thập Nhất Nương, “Ta không có ăn nói lung tung.
Năm đó tất cả mọi người đều nói là lệnh tỷ làm hại Đông di nương đẻ non
mà chết. Trên thực tế, chuyện này là Tần di nương làm. Tần thị thừa nước đục thả câu, hại chết Đông di nương, nhưng lại giá họa cho lệnh tỷ, để
cho lệnh tỷ cõng tiếng xấu nhiều năm ở trên lưng...