Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 36 : Dưỡng thương

Ngày đăng: 23:13 21/04/20


Thái hậu tiếng nói vừa dứt, trong phòng không khí chợt ngưng tụ, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Lý Viên, quỳ hay là không quỳ?



Ta quỳ con mẹ ngươi a! Lý Viên ở trong lòng hung hăng mắng, bắt ta đối với ác nữ nhân này quỳ xuống nhận sai sao? Nằm mơ đi!



“Ân?” Thái hậu hai mắt híp lại, giọng nói nguy hiểm: “Chẳng lẽ liền mệnh lệnh của ai gia cũng muốn cãi lời?”



Lý Viên trong lòng vốn đã là bực bội, lại nghe thấy ngôn ngữ tràn đầy bức bách, trừng mắt, suýt chút nữa nói ra “thà chết chứ không chịu khuất phục”.



Nhưng cũng tại lúc này, người nam nhân đang ôm nàng, tay bên hông hung hăng bấm một cái.



Lý Viên đau nhói, nước mắt lưng tròng hướng về phía trước nhìn lại.



Chỉ thấy trên mặt Phong Thành Vũ vẫn là một mảnh nét mặt không chút thay đổi như cũ, ở góc độ của Lý Viên lại có thể nhìn thấy hắn nhẹ nhàng nháy lông mày.



Trong lúc chớp mắt một cái, ý niệm trong đầu chợt nổi lên.



Chỉ thấy thân thể suy yếu của nàng bắt đầu lay động, thanh âm vô cùng suy yếu nói: “Hoàng thượng, nô tỳ đau quá.....” Lời nói chưa dứt, ánh mắt liền nhắm lại hai chân mềm nhũn, dựa theo thân thể Phong Thành Vũ liền trượt xuống.



Dựa vào.....Ngươi có thể ngất, tỷ tỷ cũng sẽ ngất.



“Thần tần” Phong Thành Vũ một tay ôm lấy Lý Viên hướng về phía thái hậu sắc mặt tím lại, chậm rãi từ từ nói: “Thần tần sau lưng có thương tích, chuyện hôm nay liền như vậy kết thúc đi! Người đâu——truyền thái y”.



Lý Viên hai mắt nhắm thật chặt núp trong ngực Phong Thành Vũ, bọn họ cơ hồ vừa mới đi ra ngoài, trong phòng liền truyền đến một trận tiếng quăng đồ bùm bụp.



Trong lòng nàng thầm vui: tức chết ngươi cái lão bà xấu.



Phong Thành Vũ trực tiếp đem Lý Viên ôm trở về Lang Huyên các, vừa mới đem nàng đặt trên giường, một cánh tay dùng sức véo lên khuôn mặt nhỏ bé của nàng.



Hung dữ nói: “Giỏi a! Tự cho là có bản lĩnh đúng không, hử?”



Lý Viên bị ủy khuất, nàng lẩm bẩm nói: “Châu Châu chút nữa bị hủy khuôn mặt, ta đây làm mẫu thân tự nhiên phải vì báo thù cho con” nói tới chỗ này không khỏi giống như oán giận nhìn Phong Thành Vũ “Ai bảo phụ thân nàng không chịu thay nàng ra mặt chứ.”



Nếu như cha vợ ngươi có ở đây, Lý Viên nghĩ: sớm một gậy thay phiên đi tới, óc cũng có thể rơi ra đầy đất.



Phong Thành Vũ nhìn bộ dạng nàng “Du diêm bất tiến, chết cũng không hối cải”, sắc mặt không khỏi trở nên âm trầm.



“Ngươi————-”



“Châu Châu đâu?” Lý Viên không đợi hắn nói xong, lập tức lo lắng hỏi.
“Châu Châu tại sao lại khóc?” Phong Thành Vũ vén rèm thạch thanh mai vàng báo hỉ lên, cước bộ từ từ tiêu sái đi vào.



Châu Châu vừa nhìn thấy phụ thân nàng đi tới, thanh âm lập tức lên cao tám độ.



Phong Thành Vũ nhìn cũng chưa từng nhìn Lý Viên một cái, tay liền ôm lấy nữ nhi của hắn “Châu Châu không khóc a. Phụ hoàng ở chỗ này a.”



Châu Châu tiểu thân thể phấn nộn đặc biệt không muốn xa rời gục ở trước ngực Phong Thành Vũ, một bộ dáng thút tha thút thít: “Phụ thân. Người cuối cùng cũng tới”.



“Chuyện gì xảy ra?” Phong Thành Vũ bất mãn hỏi.



Lý Viên lắp bắp đem mọi chuyện kể lại một lần.



Phong Thành Vũ hai mắt hung hăng trừng, thoáng cái đoạt lấy trống nhỏ trong tay nàng, nhét vào trong bàn tay nhỏ của tiểu nữ nhi.



Nha đầu Phong Minh Châu này nếu là sau này biến thành cô bé điêu ngoa bốc đồng, người làm phụ thân như ngươi phải chịu trăm phần trăm trách nhiệm.



Lý Viên ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm.



Phong Thành Vũ lúc đến còn chưa dùng bữa, Lý Viên liền tự mình ở trong bếp nhỏ làm bốn món ăn một canh làm bữa ăn khuya.



Phong Thành Vũ nhìn mấy món ăn trên bàn, khẽ chọn lấy một món: “Không nghĩ tới ái phi còn có tài nấu nướng”.



Lý Viên cái miệng nhỏ nhắn hở ra không có chút nào ngượng ngùng nói: “Cũng được, cũng được”.



Nàng ôm Châu Châu phụng bồi ngồi bên cạnh, Châu Châu tựa hồ đối với mỹ vị trên bàn rất cảm thấy hứng thú, tiểu thân thể không ngừng với tới phía trước.



Lý Viên ánh mắt xoay chuyển, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đem tiểu thân thể nữ nhi đứng thẳng, từ phía sau bắt được tay Châu Châu hướng Phong Thành Vũ nói: “Châu Châu mau cảm tạ phụ hoàng của con nha. Là phụ hoàng của con bảo vệ con, con bây giờ mới có thể trôi qua ngày tháng tiêu dao như vậy nha.”



Châu Châu không biết vì sao, nhưng nàng không ngại a a a…… kêu loạn một bữa.



Phong Thành Vũ nhìn Lý Viên sắc mặt phiếm hồng, không khỏi nhẹ nhàng cười xuống, coi như nữ nhân ngu xuẩn này có chút lương tâm.



Sau khi ăn xong hai người họ phụng bồi Châu Châu náo loạn một lát, cho đến khi Châu Châu buồn ngủ ngáp ngáp mới để cho bà vú ôm nàng đi ngủ.



“Ở phía tây Dưỡng Tâm điện mới xây một cung điện, đợi sau khi mấy ngày cấm túc của ngươi qua đi rồi cùng Châu Châu dời qua đó đi!” Phong Thành Vũ đột nhiên nói với Lý Viên.



Lý Viên sửng sốt, nhưng ngay sau đó từ từ nở ra nụ cười: “Vâng! Cảm tạ hoàng thượng”.