Thượng Cung

Chương 16 : Khéo léo biện giải lại chọc giận

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Thần trí Ninh Tích Văn lúc này đã khôi phục lại vài

phần, cố gắng trấn định ngẩng đầu lên, “Hoàng thượng, gia tỷ và nô tỳ rất ít

người thân, hiện giờ mẫu thân đi rồi, gia tỷ ở trong cung, vừa mới nhận được

tin tức, vì vậy nên mới cùng nô tì đến đây bái tế. Về phần y phục nô tì đang

mặc, là vì gia tỷ nói trong cung không giống những nơi khác, bất luận thế nào

trang phục cũng phải chỉnh tề mới được. Y phục này ban ngày cũng không bắt mắt,

đến buổi tối không biết vì sao lại… Cũng do nô tì thích quần áo đặc biệt, vì

vậy mà vẫn chưa thay…”



“Đây

là muội muội nàng?”



Nghe thấy ngữ khí Hạ Hầu Thần hòa hoãn, có vài phần

thân thiết như khi ở bên các phi tần khác, tâm tư ta liền hoạt động, thầm nghĩ

nếu như lúc này hắn nhìn trúng Ninh Tích Văn, cũng là trăm sông đổ về một biển.

Không biết vì sao, lúc này, ta bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói có thể hình dung

bản thân mình: tà tâm chưa tắt, sắc tâm đã nổi dậy. Một khi hoàn cảnh có lợi

cho mình, liền liều lĩnh tìm kiếm cơ hội, đây có phải đặc điểm của ta không?



Ta nghĩ ngợi lung tung, thuận miệng đáp: “Khởi bẩm hoàng

thượng, nàng là gia muội, mới vào cung mấy ngày đến thăm thần thiếp.”



Hắn khẽ gật đầu, cất giọng vui mừng mà nói: “Nếu như thế, ngày hôm

nay đám đại thần cũng không nghĩ ra cái gì, trẫm cũng không đợi nữa, bãi giá

đến Lan Nhược hiên, trẫm cùng Chiêu hoa ngắm trăng uống rượu đi.”



Vừa nghe nghe thấy ý chỉ này, ta liền cảm thấy trong

đầu như có tiếng sấm vang lên, chấn động đến ta không dậy nổi. Sự tình làm sao

có thể phát triển như vậy? Khang Đại Vi vừa nâng ta dậy, vừa khéo nói để Hạ Hầu

Thần nghe thấy, “Nương

nương, ngài đừng vui mừng đến không biết đáp lời nha.”



Mặt ta không biểu tình, trong bụng thầm mắng, không

chú ý trông thấy Hạ Hầu Thần bên cạnh, lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên, thoạt

nhìn rất là vui mừng. Tay Ninh Tích Văn lạnh buốt nắm chặt tay ta, ta quay mắt

trông qua, lại thấy mắt nàng sáng lóng lánh, tuy là trong đêm tối, đôi mắt cũng

tràn đầy sự kính yêu đối với nam tử kia. Ta thở dài một hơi, thầm nghĩ, hi vọng

đêm nay Hạ Hầu Thần thật sự nhìn trúng nàng.



Lan Nhược hiên cách ngự hoa viên khá xa, ta không thấy

Hạ Hầu Thần kêu người chuẩn bị kiệu, xem ra hắn chuẩn bị một đường đi bộ đến

Lan Nhược hiên. Ta nhìn Khang Đại Vi, tựa hồ hắn cũng hoàn toàn quên mất chuyện

này, chỉ biết vâng lời theo sát hoàng thượng đi về phía trước. Ta thấp giọng
kỳ vọng của ta về vị hôn phu tương lai. Chỉ tiếc, sau tuổi mười ba đó, tất cả

mộng đẹp đều tan biến, ta đã quên mất ta còn biết ca hát, còn có thể nhảy múa

dưới ánh trăng.



Thấy không khí mới vừa rồi còn hòa hợp, bởi vì mặt Hạ

Hầu Thần lại đen như đáy nồi mà cứng lại, ta đành nói: “Vậy thần thiếp xin cố

gắng hết sức hát đệm cho gia muội.”



Dù ta đã nói như vậy, sắc mặt Hạ Hầu Thần cũng chưa

chuyển biến tốt, khuôn mặt tươi cười vừa nãy tựa như hoa quỳnh mới nở đã

tàn.



Dù sao cách hắn đối xử với ta, bình thường vẫn như

vậy, ta sớm đã quen rồi, cũng không chịu nhiều ảnh hưởng. Nhưng Ninh Tích Văn

thì không như vậy, tâm tình nàng vừa mới tốt lên lại uể oải, khuôn mặt ngọt

ngào tươi tắn hiện lên vài phần đau khổ, thấy vậy ta âm thầm lắc đầu. Vị muội

muội này xem ra cũng là một viên ngọc thô khó thành châu báu, nhất thời ta mất

hết hứng thú. Bộ dạng nàng thế này, dù cho có đưa nàng đến bên cạnh hoàng

thượng, cũng không giúp được ta bao nhiêu, nếu như không thành công, liền quên

đi thôi.



Vừa thả lỏng, trong lòng ta cũng bình thản hơn, nói: “Muội muội, muội cứ tận

lực mà múa là được. Đã mười năm nay, tỷ tỷ chưa hề ca hát, nếu như làm hỏng,

hoàng thượng cũng sẽ không trách tội chúng ta đâu.”



Hạ Hầu Thần không giận còn cười, “Trẫm không gặp nàng

nhiều ngày, nàng vẫn như vậy, không thay đổi chút nào, trước khi làm chuyện gì,

trước tiên phải tìm đường lui cái đã.”



Ta không tự chủ được phản bác lại một câu, “Thần thiếp vốn là

người như vậy, hoàng thượng cũng không phải không biết.”



Lời thốt ra khỏi miệng, ta mới cả kinh. Tại sao ngày

hôm nay ta không có được chút cẩn thận của thường ngày, dám nói ra lời như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì hôm nay hoàng thượng ở Lan Nhược hiên tươi cười nhiều hơn một

chút, lá gan của ta liền lớn lên?



(1) Đèn lồng nhỏ:↑



(2) Đạp ca: Một hình thức nghệ thuật dân gian vừa múa

vừa hát có từ đời Hán, thịnh hành nhất là vào đời Đường. Các bạn có thể xem thử

ở đây↑