Thượng Cung
Chương 17 : Đạp ca mà múa rồi thất vọng
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Khang Đại Vi sớm đã kêu người đi mời cầm nương nhạc sĩ
tới đây, Lan Nhược hiên rất nhiều đất trống, hơn mười mấy nhạc sĩ, cũng không
thấy chật chội. Ta thì đi vào thay một bộ váy lụa in hoa màu sắc rực rỡ đi ra,
thay giày thêu gấm có đầu tròn vểnh lên(1), cũng không sửa
búi tóc, chỉ cắm lên một bông hoa màu tím nhạt có dải hoa rủ xuống. Lúc đi ra,
nhìn sắc mặt Hạ Hầu Thần, thấy hắn cũng không quá chú ý, không khỏi âm thầm thở
ra một hơi. Lúc thay đồ ta đã quyết định, tuyệt đối không thể ăn mặc quá mức
vượt trội, lấn lướt phong thái của Ninh Tích Văn, cũng không thể quá qua loa,
khiến Hạ Hầu Thần càng thờ ơ, liên tục hừ lạnh. Tình thế hiện giờ, vừa
tốt.
Âm nhạc bắt đầu được tấu lên, lúc đầu ta
không bắt nhịp kịp, nhưng bài ca này đã ẩn nấp trong đầu ta nhiều năm,
phần sau, ta càng hát càng thuận: “Quân như mây trên bầu trời, thiếp như
chim trong mây, đi theo gắn bó, đón nắng cưỡi gió. Nếu quân như hoa giữa hồ,
thiếp tựa như nhụy trong hoa, ở gần bên nhau, cùng ngắm bóng trăng. Đời người
dù có hợp tan, đời người dẫu có vui buồn, chỉ mong được gần quân, đừng làm phù
dung sớm nở tối tàn…”
Ninh Tích Văn quả thật múa rất đẹp, thu vai, ngậm
miệng, dấu tay, mở lưng, buông lỏng đầu gối, vặn eo, nghiêng hông, không một
động tác nào không duyên dáng, chỉ riêng kỹ thuật nhảy Tam đạo loan(2), đã hoàn toàn thể hiện
rõ thân hình thiếu nữ của nàng , hơn nữa áo váy nàng mặc hôm nay, dưới ánh
trăng càng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thật đẹp không sao tả xiết, lúc ta hát
đệm ngước mắt nhìn, cũng không khỏi bị dáng người của nàng hấp dẫn.
Múa đến khúc cuối, nàng vừa múa vừa áp sát vào Hạ Hầu
Thần, nhẹ vung tay áo về hướng hắn, đôi mắt lấp lánh ẩn chứa tình cảm, bộc lộ
hết tất cả tình ý mà điệu múa chưa thể hiện hết. Lần thứ hai hát từ khúc giữa
đoạn thứ tư đến đoạn điệp khúc, nàng xoay eo sang trái, vung tay áo nhấc chân,
tay áo thẳng tắp tạo thành thế ” Mũi tên rời cung”, người đang nghiêng về bên
trái, đột nhiện lại quay sang bên phải, khiến tay áo vung lên thành một đường
cong duyên dáng, thân thể lại nghiêng sang bên trái, tay áo cũng đưa ngang sang
bên trái, yểu điệu xoay vòng lại bên phải, thân thể và cả hai tay áo đều vung
qua bên phải. Cứ như vậy trái phải qua lại, mềm mại lưu loát như mây bay nước
chảy, tựa như ngựa thần lướt gió tung mây, mà tất cả động tác lại kết tại một
câu “Chỉ mong được gần quân ” hát từ đoạn giữa một mạch lưu loát đến cuối, lúc
đó tay áo múa vung trên ngón tay Hạ Hầu Thần, bị hắn tươi cười tiếp được.
Ta khẩn trương nhìn hắn, chỉ mong hắn có thể kéo Ninh
Tích Văn qua, vậy tất cả mọi chuyện đêm nay đều hoàn thành tốt đẹp. Vậy mà hắn
đứng dậy, mặc cho tay áo múa từ trên ngón tay trượt xuống, vỗ tay cười nói: “Múa rất tốt, ca hát
cũng rất tốt, không hổ là một đôi tỷ muội như hoa đẹp nhất thiên hạ.”
Gương mặt Ninh Tích Văn khó nén vẻ thất vọng, thân thể
mềm mại khẽ run, nhìn ta một cái, đôi mắt long lanh ướt át. Ta nháy mắt với
nàng, ý bảo nàng chủ động trước. Nhưng nàng lại không thể nhận ra mà lắc lắc
đầu, đứng ở giữa sân không di chuyển, chỉ hơi khom lưng hành lễ nói: “Đa tạ hoàng thượng
khích lệ.”
tác mà tính, chẳng phải là năm phụ thân bị định tội sao?
Ta còn nhớ rõ tội danh của phụ thân, nhớ rõ người hạ
lệnh xử tử phụ thân là thái tử, đó cũng là lần đầu tiên hắn xử phạt từ khi bắt
đầu tham chính. Nếu thật sự là như vậy, Hạ Hầu Thần quả nhiên là kẻ lòng lang
dạ sói.
Ninh Tích Văn thấy sắc mặt ta âm trầm, nói khẽ: “Tỷ tỷ, có lẽ trong đó
còn có chân tướng khác?”
Ta lạnh lùng thốt lên: “Không quản chân tướng
ra sao, dù sao cũng là hắn tự mình hạ lệnh chém giết. Tuy nói việc triều chính
là như thế, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, ta làm
sao còn tâm tình thân cận với hắn nữa.”
Ninh Tích Văn nhẹ nhàng thở dài: “Tỷ tỷ, muội biết tính
cách tỷ luôn luôn cương quyết nhưng hắn là hoàng thượng, tất phải có rất
nhiều chỗ bất đắc dĩ. Nếu tỷ tỷ bằng lòng cúi thấp đầu một chút, nói vài lời
hay, theo muội muội thấy, hoàng thượng sẽ để tỷ trong lòng.”
Ta ăn nói còn chưa đủ khép nép sao? Ta lạnh lùng
nghĩ.
Lúc này, đồng hồ nước trong cung lại khua vang, tiếng
cồng canh ba truyền đi thật xa. Từ ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, sương mù tràn
ngập cả đình viện, ngay cả bóng cây hoa quế cũng mịt mờ. Ta không đáp lại lời
nàng, chỉ nói: “Muội
muội, đêm đã khuya, ngủ đi.”
Nàng để lược ngà xuống cạnh gương đồng, khẽ thở dài
một tiếng gần như không thể nghe thấy, “Tỷ tỷ, khúc mắc không thể cởi bỏ, bất
luận kỹ xảo biểu diễn của tỷ tỷ tốt nhường nào, người có tâm vẫn nhìn ra được,
cảm giác được .”
Ta ngẩn ra, nhìn về phía gương. Bên trong có một khuôn
mặt xinh đẹp, trải qua hơn mười năm tôi luyện trong cung, chẳng lẽ khuôn mặt
này lại không có khả năng giấu kín tâm tư sao? Không, ta không tin. Bởi vì dựa
vào chính khuôn mặt có thể diễn xuất các loại biểu tình theo ý người khác này,
ta mới có thể từng bước đi lên vị trí thượng cung, mới có thể dưới tình huống
ác liệt như thế, xoay chuyển càn khôn, như cá gặp nước. Ta không tin có người
có thể nhìn xuyên qua khuôn mặt này, biết biểu tình chân thật của ta!
(1)Gìay thêu gấm có đầu tròn vểnh lên:↑
(2) Tam đạo loan: Trong khi múa, đầu và ngực, eo và
mông, hông và chân phải đưa về hướng ngược nhau tạo thành hình chữ S. Tam đạo
loan là tư thái điển hình khi múa trong vũ đạo dân tộc các nước phương Đông,
làm cho dáng vẻ người múa thêm phần nữ tính uyển chuyển.↑