Thượng Cung

Chương 18 : Lục vân thấp ánh, bạc nửa tóc mai

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Chính là, vì sao lần nào lớp mặt nạ của ta cũng đều bị

Hạ Hầu Thần xé tọac? Hắn biết mỗi một bước đi, biết từng suy nghĩ trong lòng

ta, biết cả những ý nghĩ bí ẩn nhất trong nội tâm ta.



Chẳng lẽ đúng như Ninh Tích Văn đã nói, hắn là người

có tâm?



Chỉ nghĩ sơ một chút, ta liền ném ý nghĩ này ra sau

đầu. Vô số kinh nghiệm nói cho ta biết, đối với người này, không nên có chút

chờ mong nào.



Cũng không biết vì sao, buổi tối này, ta lại không thể

yên giấc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn lồng treo phía trên hành lang dài dần

dần bị sương mù dày đặc bao phủ, ánh sáng từ từ mơ hồ không rõ, song cửa

sổ cũng dần dần nhuộm một màu xám trắng, trong đầu ta vẫn trống rỗng như cũ,

làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.



Tờ mờ sáng ngày mới, ta ngồi dậy. Đứng ở dưới tàng cây

quế cân nhắc mọi chuyện, đầu óc lại như bị bế tắc, làm thế nào cũng không

nghĩ ra chân tướng chuyện tối hôm qua.



Rửa mặt chải đầu xong, lại có cung nữ do hoàng hậu

phái đến mời. Trong lòng ta hiểu rõ, chắc hẳn hoàng hậu đã biết tình hình tối

hôm qua, kêu ta qua an ủi đây, không, chính xác phải nói là kêu ta qua cùng

chung mối thù mới đúng.



Sư Viện Viện không chỉ hành động như thế một lần.

Lần này là ở Lan Nhược hiên, thậm chí cả khi hoàng thượng ở chỗ hoàng hậu, nàng

ta cũng dám chặn đường!



Cũng khó trách nàng dám làm như thế, từ sau khi mang

bầu, nàng đã liên tục thăng ba cấp, thăng thành một trong tứ phi, quý phi địa

vị cao quý, trong dòng họ cũng có nhiều người được lên chức, đã trở thành tân

đại thế gia nối bước Thượng Quan gia tộc và Thời gia.



Lúc kiệu đi tới Chiêu Thuần cung, hoàng hậu đang ngồi

một mình dưới tàng cây của một gốc phù dung. Ghế dựa có màn lụa thêu, ngăn phấn

hoa và lá khô bị gió thổi rơi xuống, có một đóa hoa phù dung từ trên cây bay

xuống, trượt xuống đỉnh màn, rơi trên vạt áo nàng, nàng lại không phát hiện ra,

xem ra tâm tư nàng hôm nay rất nặng nề.



Tiếp xúc lâu ngày, qua lời nói, hành động, cử chỉ của

hoàng hậu đối với hoàng thượng, ta dần dần thấy được, hoàng hậu vẫn có tình cảm

với Hạ Hầu Thần, cho nên lúc này biểu hiện nàng mới tiêu điều như thế. Có lúc

ta nghĩ, sở dĩ hoàng hậu coi ta là đồng minh, ngoại trừ lần trước ta lập công

ra, có phải bởi vì ta sẽ không tranh giành sự sủng ái của Hạ Hầu Thần với nàng

hay không? Tuy rằng nàng năm lần bảy lượt ám hiệu Hạ Hầu Thần nên ngủ lại với

ta nhiều hơn, chỉ là, có bao nhiêu phần là thật lòng? Nếu như Hạ Hầu Thần thật

sự chung tình với ta, nàng còn có thể nhiệt tình như vậy sao?



Xem kiểu cách ngày thường nàng trò chuyện với Hạ Hầu

Thần, từ khóe mắt đến đuôi mày không chỗ nào không lộ ra tình ý, tuy chỉ ở

trước mặt ta, nàng mới gọi là “Biểu ca”, nhưng mấy tiếng gọi kia, đã ẩn chứa

bao nhiêu tâm tư?



Hôm nay ta chỉ trang điểm nhẹ, phấn lót không che được

vẻ mệt mỏi của một ngày chưa ngủ, tuy quần áo không khác lúc bình thường, nhưng

thần sắc không tốt, ta cũng tự thấy bản thân mình tiều tụy. Hoàng hậu nghe bẩm

báo, quay đầu lại trông thấy ta, tự nhiên cũng cảm giác được. Khóe miệng nàng

hiện lên một nụ cười khổ, nhưng nụ cười khổ bỗng nhiên lại biến mất không thấy,

chỉ cười nhìn ta, “Hôm

nay hoàng thượng mới ban cho ít nho của Tây Vực tiến cống, ta thấy muội

muội vào cung đã lâu, nhưng chưa hề được thưởng thức, không bằng nếm thử xem?”



Ta khiêm nhường cười nói: “Hoàng thượng ban

cho, tiện thiếp nào dám dùng?”



Hôm nay nàng chỉ mặc một cái váy đơn giản, chải một

cái búi tóc Thiên vân(1), trước búi tóc cắm một con bướm bằng ngọc

xanh kiểu dáng hào phóng, có lẽ là để tiện nằm dưới tàng cây, cả người có vẻ

thanh lệ vô song. Hoàng hậu vốn có một gương mặt đoan trang mỹ lệ, tuy rằng

không có vẻ diễm lệ phi phàm của Sư Viện Viện, nhưng cũng rất có khí chất danh

gia vọng tộc. Theo ta thấy, dung mạo của nàng, rất thích hợp làm hoàng hậu.



Nàng thậm chí không cần trang điểm nhiều, tự nhiên đã

có một loại khí chất quý hái. Ta lại nghĩ đến Ninh Tích Văn nói ta giống như

con hát, có lẽ ta diễn thế nào, giả dạng thế nào, cũng giả không ra khí độ danh

gia vọng tộc của hoàng hậu, cho nên, vị trí của nàng, ta nghĩ cũng không dám

nghĩ. Phải có gia thế hiển hách, trong gia tộc có vô số người ủng hộ, mới có

khả năng được lên làm hoàng hậu, cũng mới có khả năng an ổn làm hoàng hậu.

Hạ Hầu Thần sẽ không cần một hoàng hậu không thể trợ giúp hắn, mà nàng lại vừa

vặn có được sự hỗ trợ này.


chuyển lạnh cũng không đến nổi khổ cực như vậy, hiện giờ ngồi kiệu nhiều, liền

thêm căn bệnh này.



Mấy ngày này, ta cơ hồ không thể ngủ ngon giấc, liền

kêu ngự y tới, cho mấy phương thuốc Đông y thoa ngoài da, nhưng bệnh này được

tích tụ từ năm này qua tháng nọ, sao có thể tốt ngay lập tức.



Mấy thang thuốc mỡ chẳng qua chỉ giảm bớt đau đớn mà

thôi.



Khó khăn lắm mới chống đỡ qua những ngày lạnh, trời

dần dần ấm lên, lại được ngự y dốc lòng điều trị, bệnh cũng đỡ hơn một chút.



Tuy rằng ta ở Lan Nhược hiên bị ốm đau đày đọa, lại

nghe nói Tê Hà điện hàng đêm sênh ca. Thời tiết chuyển lạnh, long thai của Sư

Viện Viện không ổn, Hạ Hầu Thần ở luôn tại Tê Hà điện. Ghế tử đàn được mang

lên. Ghế nằm rộng rãi, nghe nói cung nhân Tê Hà điện thỉnh thoảng lại truyền

tới tin tức, nói có lúc hoàng thượng cùng quý phi nương nương nằm chung trên

ghế, xem ca múa, vui vẻ hòa thuận, xuân ý đầy nhà.



Ta thầm giật mình. Trước khi Sư Viện Viện được sủng,

trong hậu cung, chưa từng có vị phi tần nào có thể nhận được long sủng như

nàng, ngay cả trước kia lúc hoàng hậu mới vào cung, đế hậu chung sống cũng là

tương kính như tân***, khác người nhất, cũng chỉ là hoàng hậu gọi Hạ Hầu Thần

một tiếng “Biểu ca”.



(*** Tương kính như tân: Vợ chồng kính trọng nhau như

khách.)



Qua mấy ngày gió lạnh tiêu điều, mưa dầm kéo dài, hôm

này thời tiết chuyển ấm, thái dương nơi chân trời mang đến chút ấm áp, ta liền

kêu người lấy ghế dựa ra, nằm ở dưới tàng cây quế tắm nắng. Qua mấy ngày đau

đớn, ta đã sinh lòng mỏi mệt, được ánh mặt trời ấm áp chiếu, không chịu nổi cơn

buồn ngủ kéo tới. Trong nửa mê nửa tỉnh, lại nghe Tố Khiết gấp gáp hoang mang

từ ngoài viện chạy vào, “Nương

nương, nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi..”



Ta bực bội nói: “Có chuyện gì mà phải hô to gọi

nhỏ như vậy?”



Tố Khiết vội cúi người thi lễ với ta, mới bẩm báo: “Nương nương, Tê Hà điện

xảy ra chuyện lớn! Sư quý phi nương nương đẻ non! Các ngự y đang tề tụ ở đó, nô

tì không mời được ngự y…”



Ta lập tức ngồi dậy, “Ngươi nói cái gì? Sư quý phi đẻ

non? Làm sao có thể? Mau bãi giá, chúng ta đi Tê Hà điện xem xem…”



Tố Khiết vội nói: “Nương nương, nguyên nhân quý phi nương

nương đẻ non chưa điều tra được rõ ràng, lúc này là thời điểm cần tránh hiềm

nghi nhất, chúng ta đợi một lát rồi hẵng đi thăm.”



Ta nhàn nhạt mà nói: “Cây ngay không sợ chết

đứng. Hơn nữa, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng hậu nhất định đã đến

đó, nếu như ta không đi, càng chứng tỏ ta sợ sệt.”



Tố Khiết lén lút liếc mắt nhìn ta một cái, thấy ta chủ

ý đã quyết, đành tiến lên chuẩn bị kiệu.



Từ xa, ta đã nhìn thấy loan kiệu của hoàng đế ngừng ở

đằng kia, song song với hoàng hậu, xem ra bọn họ đã tới từ sớm rồi. Tê Hà

điện có tên Tê hà, là vì lúc chạng vạng, ráng chiều làm nổi bật ngói xanh trên

nóc nhà, đẹp không sao tả xiết, nhưng trong mắt ta, ráng chiều hôm nay lại

nhuộm đỏ như máu, thê lương kinh hãi.



Lúc kiệu ta đi tới, có mấy phi tần chức cao cũng lục

tục đến, trên gương mặt mỗi người đều dẫn theo bi thương và kinh hoảng. Đứa con

nối dõi đầu tiên của Hoàng thượng chết yểu như vậy, các nàng cũng nên biểu hiện

thật bi thương.



Nhưng Sư Viện Viện được long sủng vô bờ, không tra xét

tới long trời lở đất khẳng định qua không được cửa này, chưa tra rõ, chỉ sợ mỗi

người trong cung đều cảm thấy bất an.



Hoàng hậu sớm đã cùng hoàng thượng đi vào tẩm cung,

chỉ nghe trong tẩm cung truyền tới tiếng khóc thút thít ầm ĩ, thỉnh thoảng xen

lẫn vài câu kêu to thê lương: “Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ

cho thần thiếp a, hoàng thượng…”



(1) Búi tóc Thiên Vân:↑



(2)Nấm đầu khỉ:↑