Thượng Cung
Chương 19 : Đã giẫm lên băng mỏng, sẽ để lại dấu chân
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Ta cùng một đám phi tần đứng bên ngoài nôn nóng chờ
đợi tin tức, chỉ nhìn thấy các ngự y ra ra vào vào, vô cùng khẩn trương,
còn mang mấy bộ sách cũ kỹ ra tra cứu. Cho đến cuối cùng, mới nghe các ngự y
cho ra kết luận, lần này là do Sư quý phi sinh non tự nhiên, chẳng hề liên
quan đến chuyện khác.
Gương mặt nhóm phi tần đều buông lỏng xuống, tuy vẻ bi
thương chưa dám giảm xuống, nhưng đã có phi tần lặng lẽ nói nhỏ với nhau, “Có
lẽ nhiều ngày trời giá rét, hoàng thượng lại thường đến Tê Hà các, Sư quý phi
làm lụng vất vả quá độ chăng?”
Có phi tần khác nghe thấy, liền nhịn không được thấp
giọng cười, nhưng lại lập tức bi thương bưng mặt, “Quý phi nương nương thật xui
xẻo.”
Hoàng thượng và hoàng hậu từ trong tẩm cung đi ra,
thần sắc trên mặt hai người đều nghiêm trọng, đặc biệt là hoàng thượng, mặt tối
sầm, mày nhăn lại thành một chữ xuyên*. Hoàng hậu nắm tay hắn, thấp giọng
khuyên giải an ủi, thấy một đám phi tần chúng ta đứng đây, liền thay mặt hoàng
thượng hạ chỉ, “Hôm nay Sư quý phi mệt mỏi, chúng tỷ muội đợi ngày
khác hẵng trở lại thăm nàng.“
(*
chữ xuyên: 川)
Ta liền nôn nóng tiến lên phía trước, hỏi: ” Thân
thể Quý phi tỷ tỷ có ổn không?”
Hoàng hậu khẽ lắc đầu, trân châu màu ráng khói lạnh
như băng trên trâm phượng đập vào trán nàng. Thần sắc u buồn nhìn hoàng thượng
một cái, lại nói với ta: “Ninh muội muội có lòng. Thân thể quý phi nương
nương đã không còn gì đáng ngại, các vị muội muội đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng liếc mắt quét qua các vị phi tần
một cái, ánh mặt trời rực rỡ ngoài điện dường như lập tức u ám đi. Tuy rằng hắn
chưa nhìn về phía ta, nhưng không biết vì sao, chung quy ta vẫn cảm thấy ánh
mắt hắn giống như thanh kiếm quét qua mặt ta, khiến làn da ta đau lâm râm. Ta
kiệt lực khống chế mới có thể làm cho biểu tình của mình tự nhiên, không ngừng
nhắc nhở bản thân, chẳng qua là do ta quá lo lắng mà tự ám thị thôi.
Chúng phi tần thấy thần sắc hoàng thượng không
tốt, không nói câu nào, đương nhiên mỗi người đều e sợ tránh không kịp, liền
thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu, từng người rời đi. Ta cũng đi theo phía sau
các nàng, chỉ mong mau mau rời khỏi Tê Hà các này.
Ai ngờ khi cửa sân Tê Hà các đã nằm ngay trước
mắt, Hạ Hầu Thần đột nhiên nói:“Ninh chiêu hoa, nàng ở lại một chút!”
Ta chậm rãi xoay người lại, nói thầm trong bụng, nếu
như muốn ta ở lại,vì sao lúc thỉnh an không lên tiếng, lại cố tình chờ đến lúc
này mới lên tiếng. Nghĩ đến ngữ khí lạnh như băng của hắn, ta liền có cảm giác
bất an như con chuột bị mèo trêu đùa, thấp thỏm xoay người lại, chậm rãi hành
lễ với đế hậu đứng trước thềm ngọc. Thần thái Hoàng hậu vẫn vô cùng đoan trang
như cũ, nhưng ánh mắt nàng không che dấu được sự hoảng loạn. Ta đột nhiên rất
sợ mình không bị hắn nhìn thấu, nhưng hoàng hậu lại bị hắn phát hiện ra dấu vết
.
Trâm phỉ thúy trên đầu theo bước chân từng đợt từng
đợt đập vào trên búi tóc, búi tóc thật dày vẫn cảm giác được trọng lượng của
nó. Vì sao ngày thường ta không phát hiện, nhành trâm cài này nặng nề đến thế?
Tiếng nức nở trong phòng ngủ Sư Viện Viện đã biến mất,
chắc là nàng đã uống thuốc an thần do thái y chuẩn bị, đã ngủ rồi. Tê Hà điện
vẫn truyền tới mùi thuốc nhàn nhạt như cũ.
Rốt cuộc ta cũng đi đến trước mặt đế hậu, hành lễ,
“Hoàng thượng, ngài có gì cần dặn dò?”
Thật lâu sau cũng không thấy hắn kêu đứng dậy, vẫn là
hoàng hậu nói: “Hãy bình thân.”
Dù cho đứng thẳng người, ta vẫn sợ hãi với sự trầm mặc
khiến người ta ngạt thở này. Cảm giác mơ hồ không thể nắm chắc lại tới nữa, đây
cũng là loại cảm giác mà ta căm hận nhất.
Hoàng hậu nói khẽ: “Hoàng thượng, hôm nay đã muộn rồi,
có chuyện gì, sớm ngày mai nói đi.”
Thời điểm này, nàng lại không kêu hắn là biểu ca.
Hạ Hầu Thần nói: ” Nếu như hoàng hậu mệt mỏi, thì
đi trước một bước đi. Trẫm muốn bảo Ninh Chiêu Hoa xử lý chút việc…”
Lại phải một mình đối mặt với hắn? Nhớ đến chuyện
trước kia, ruột gan ta không khỏi co thành một đoàn, lại không dám có nửa câu
phản đối, chỉ đành cúi đầu xuống, “Hoàng thượng, nếu thần thiếp có thể giúp
được gì, dù có chết muôn lần thần thiếp cũng không chối từ…”
Hạ Hầu Thần khoát tay chặn lại, ngăn ta bày tỏ lòng
trung thành, dẫn đầu hướng đến tẩm cung của Sư Viện Viện. Mà hoàng hậu, đành
phải rời đi trong tiếng thái giám hô bãi giá, đi càng lúc càng xa.
Vóc dáng hắn cao cao giống như cây trúc chậm rãi đi
trên con đường phía trước, ống tay áo màu vàng sáng bay bay, đi qua chỗ nào,
nhóm cung nhân đều cúi đầu không dám nhìn. Ta khẩn trương suy tư, rốt cuộc hắn
đã biết được gì, hay là chỉ thăm dò mà thôi?
Ta chưa hề vào phòng trong của Sư Viện Viện, lần trước
tới thêu mắt trên váy chim cũng chỉ vào đến phòng ngoài và thiên điện mà thôi.
Tiến vào phòng trong, liền cảm giác một luồng hơi ấm áp chậm rãi đập vào mặt,
trong đó có mùi thuốc của cây ích mẫu, cùng với một vài hương vị khác, tất
nhiên đã được các ngự y chứng thực là rất có ích trong việc giữ thai cho phụ nữ
có thai.
Màn xanh rũ xuống, bên trong có mấy cung nhân lẳng
lặng đứng bên cạnh hầu, thấy hoàng thượng tiến vào, liền quỳ xuống hành lễ, lại
không dám lớn tiếng ồn ào. Một đại cung nữ có chút thể diện đi tới, thấp giọng
bẩm báo với hoàng thượng: “Hoàng thượng, nương nương vừa mới ngủ.”
Hạ Hầu Thần nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”
Đại cung nữ kia liếc mắt nhìn ta một cái, mới dẫn theo
Người trong cung, gia thế mỗi người đều hiển hách, có
ai không nhận biết thứ này? Cho nên, người dùng thứ này, đó là kẻ ngu xuẩn
nhất.
Mà mấy ngày đó, ta bị phong thấp đau đến cả đêm khó
ngủ, chắc hẳn có người đem tình hình của Lan Nhược hiên đến nói cho nàng. Nàng
chẳng phải càng thêm đắc ý, càng muốn hoàng thượng ở cùng nàng đến tối muộn,
kêu người đem đủ loại tình hình ở Tê Hà điện truyền ra. Cho nên, mấy ngày đó ta
không cần kêu người ra ngoài tìm hiểu, đã có người khác mang hết thảy những
chuyện ở Tê Hà điện truyền vào tai ta, khiến ta bực bội khó chịu.
Hoàng thượng đã ở lại Tê Hà điện, ghế nằm tử đàn tự
nhiên cũng đốt tới khuya. Loại thuốc mãnh liệt như thế đốt một hai canh giờ
cũng không hại gì, nhưng chỗ đặc biệt của ghế tử đàn, đó là có thể giữ hơi ấm
cả ngày không tan, hơn nữa cung nhân thường xuyên bỏ thêm than, tất nhiên là
đem mấy thứ kia hết nướng lại nướng, càng lúc càng mãnh liệt, hấp thụ vào trong
cơ thể, sẽ thành tai họa.
Kết cục của Sư Viện Viện, chẳng phải do ta mang đến
cho nàng, là chính nàng tự chuốc lấy. Nàng có rất nhiều cơ hội bảo vệ đứa bé
trong bụng: nếu như nàng không tranh giành với ta, nếu như nàng không yêu cầu
hoàng thượng ở cùng nàng đến khuya, hoặc nếu như, một đêm ta thêu bách điểu
kia, nàng không dùng ánh mắt oán hận như thế nhìn ta, dù cho ngăn cách bởi màn
đêm dày đặc, ta vẫn nhìn rõ được ánh mắt nàng, như vậy, tất cả những chuyện này
sẽ không phát sinh.
Chỉ tiếc, đời nguời không có nếu như, nàng bay quá
cao, đắc ý vênh váo thái quá, ở trong cung, chuyện này chẳng phải là tử huyệt
sao?
Nàng xuất thân thế gia, thân ở địa vị cao, vốn không
nên oán hận phi tần cấp thấp như ta, chỉ tiếc, một khi nàng chung tình với Hạ
Hầu Thần, liền nhập ma chướng, rốt cuộc cũng không quay đầu lại được nữa.
Ở trong cung, nếu muốn hại người, với ta mà nói, kỳ
thật dễ dàng hơn dân gian nhiều, chỉ cần đẩy nhẹ, liền có người khẩn cấp vội vã
thực hiện.
Ta cẩn thận hồi tưởng hết thảy tình tiết, cho rằng
chuyện lần này không hề có sơ hở, không có chút dấu vết nào, sự hoài nghi cua
Hạ Hầu Thần chỉ là giả dối hư ảo. Huống chi ta cho rằng, Hạ Hầu Thần cũng rắp
tâm giúp một tay đấy thôi. Hắn đã phát hiện từ sớm, vậy mấy ngày trước tại sao
còn tùy ý để Sư Viện Viện càn rỡ, không đi ngăn cản. Tâm tư người này, càng lúc
càng khiến ta đoán không ra.
Nghĩ tới Hạ Hầu Thần, ta liền không tự chủ được lo âu
chuyện hắn nói muốn tới Lan Nhược hiên. Hắn quả nhiên biết cách đày đoạ người khác,
ở trước mặt hắn, ta giống như con hát đối mặt với ngàn vạn người xem, nhất định
phải diễn thật tốt, không được sơ hở. Hắn lại năm lần bảy lượt xé lớp da mặt
của ta, lại làm cho ta càng nổi lòng háo thắng. Ta nhìn gương nghiền ngẫm, chỉ
mong sẽ không bị hắn vạch trần gương mặt thật.
Hai ngày này, ta không nghe nội thị giám truyền tới
tin tức muốn ta thị tẩm, nhưng tâm tư lại không được thả lỏng một ngày.
Hai ngày này trong cung gió giục mây vần, ta cũng thức
thời không đi đến chỗ hoàng hậu, hoàng hậu cũng cẩn thận dè dặt chẳng sai người
đến thông truyền tin tức, nhưng tin tức vẫn từ bốn phương tám hướng truyền tới
chỗ ta. Nghe nói Nguyệt Dung Hoa đã bị bắt, trong nấm đầu khỉ nàng mang đến cho
Sư Viện Viện có một chút độc tính, có thể khiến người ta triệt sản; nghe nói
nấm đầu khỉ này chẳng hề sinh trưởng ở thiên nhiên hoang dại, mà do nhà nàng tự
trồng; nấm đầu khỉ vốn sinh trưởng trên cành cây đại thụ đã mục nát, điều kiện
sinh trưởng cực kỳ hà khắc, không biết nhà nàng dùng cái phương pháp gì, lại khiến
nấm đầu khỉ có thể sinh trưởng trên gỗ mục bình thường; nghe nói kết quả điều
tra, bên trong gỗ mục nhà nàng lấy nước hoa hồng tưới vào, vì vậy mà sinh ra
độc tính…
Tố Khiết vừa nghe đến tin tức này, liền vội vàng định
vứt bỏ bao nấm đầu khỉ Nguyệt Dung Hoa đưa tới. Ta nghe cái tin tức này, lại
cười nói: “Món nào ăn có thể chết người, ta lại phải thử một chút, kêu cục tư
thiện đêm nay chưng mang tới đây.”
Tố Khiết nôn nóng khuyên: “Nương nương, vậy sao
được? Nếu như thân thể ngài ăn vào bị hư hỏng gì đó, về sau cũng không có…”
Ta cười, ngắt lời nàng, “Lời đồn trong cung sao có thể
tin, không cần lo nhiều!”
Hành vi của Hạ Hầu Thần, đã khiến ta thấy được rõ
ràng, trừ phi hoàng hậu có thai, hắn tuyệt đối sẽ không để phi tần khác sinh ra
con nối dõi trước, sao ta không sớm an bài, để tránh ngày sau chịu thêm một lần
khổ? Không có người bảo vệ mình, chỉ có chính bản thân mình mới có thể bảo vệ
mình.
Nếu như nấm đầu khỉ dùng phương pháp này sản xuất ra,
ta tin rằng mối nguy hại không lớn, tối đa chỉ có hiệu quả tránh thai, hơn nữa
thời gian có hạn định, tuyệt đối không thể khiến Sư Viện Viện sanh non. Nguyệt
Dung Hoa chẳng qua là kẻ chết thay ta và hoàng hậu mà thôi.
Hạ Hầu Thần muốn cho Sư gia một cái công đạo, chắc hẳn
đây chính là cách giải quyết của hắn. So sánh với Sư gia là danh môn mới nổi,
Nguyệt Dung Hoa nữ nhi của thất phẩm Huyện lệnh nho nhỏ này quả thực có thể hy
sinh.
Ban đêm, Khổng Văn Trân nấp trong màn đêm len lén tới
tìm ta, khó hiểu hỏi chuyện cái ghế. Ta khẽ cười lạnh trong lòng, nếu như bố
cục của ta có thể để ngươi nhận ra, như vậy chức thượng cung này ta làm cũng
như không, trên mặt bày ra thái độ hờ hững giả vờ không hiểu lời nàng nói. Nàng
đành phải phẫn nộ bỏ đi, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn chút.
Ta hiểu được, nếu ta bị tra ra cái gì, thì Khổng Văn
Trân cũng không thoát thân được, moi móc một hồi sẽ lòi ra một mảng lớn, nàng
tự nhiên sẽ đến thám thính tình hình. Nàng cũng như hoàng hậu, vì bảo vệ bản
thân, đành phải bảo vệ ta, ta tin tưởng dù nội thị giám có tới cục Thượng Cung
tra xét, phải trả lời thế nào, chắc hẳn nàng biết rất rõ.
Trước
khi thành công, ta đã định liệu tất cả đường lui, phong kín tất cả khả năng có
thể đẩy ta hãm sâu vào vũng bùn, làm sao ngu ngốc như Nguyệt Dung Hoa, dễ dàng
bị người ta tra ra nhược điểm?