Thượng Cung

Chương 20 : Vuốt đôi mày ngài khẽ chau

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Từ sau khi Hạ Hầu Thần nói trong vòng hai ba ngày sẽ

đến Lan Nhược hiên, càng tới gần ngày thứ ba, ta càng hoảng hốt, thật sự không

biết nên làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn này, liền nhớ tới một lần Ninh

Tích Văn vào cung kia, hắn cũng tới Lan Nhược hiên, may sao bị Sư Viện Viện làm

ầm ĩ, kéo hắn qua Tê Hà các. Ta thậm chí còn nghĩ, kỳ thật tuy Sư Viện Viện rất

oán hận ta, cũng không hẳn hoàn toàn vô dụng.



Ninh Tích Văn không phải là người trong cung, không

thể ở lâu, ta liền sai người đặt mua một gian phòng rộng rãi, phái người từ

trong cung ra chiếu cố nàng. Nàng sớm đã xuất cung, trước khi rời đi, nàng lại

khuyên bảo ta lần nữa, muốn ta tận lực cố gắng xoa dịu quan hệ với hoàng

thượng. Nhưng sự tình đã phát triển đến tình trạng thế này, bảo ta làm sao hòa

hoãn với hắn đây?



Qua ngày thứ ba, tin tức hoàng thượng lấy thẻ đầu

bài của ta *cũng không truyền tới, ta liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắc hẳn

Hạ Hầu Thần cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Chuyện Sư Viện Viện đã có kết quả,

hắn ngày đi vạn dặm, phi tần đông đảo, chắc sẽ không để ý đến ta.



(*Treo

đầu bài: Mỗi tối tổng quản nội thị sẽ mang một cái khay đựng những tấm thẻ ghi

tên các phi tần có thể thị tẩm tới cho hoàng thượng. Hoàng thượng chọn cái nào

thì đêm đó phi tần đó được sủng hạnh.)



Vừa vặn Tố Khiết nói Tư thiện phòng đã chưng nấm đầu

khỉ mang tới đây, ngửi hương thơm từ trong nồi đất màu tím kia truyền tới, ta

nhịn không được ngoắc ngoắc ngón trỏ, bảo Tố Khiết múc cho ta.



Tố Khiết dùng muôi gỗ dài múc canh ra, lo lắng

nói: “Nương

nương, Tư thiện phòng nghe mùi biết là chưng loại nấm này, đã dặn nên ăn ít một

chút, để tránh xảy ra chuyện gì, dính dáng đến bọn họ. Nương nương, nô tì thấy,

vẫn là…”



Ta ngắt lời nàng, nhìn nước canh vàng óng ánh trong

bát, nói: “Với

nhiều năm kinh nghiệm của bản phi ở cục Thượng Cung, lại lấy ngân châm thử qua,

làm sao lại có độc được?”



Nói xong nhấp một ngụm nhỏ vào miệng, chỉ cảm thấy

hương vị trong trẻo ngọt ngào từ đầu lưỡi chậm rãi thấm vào cổ họng, không nhịn

được cầm lấy chén canh uống một hơi cạn sạch. Lúc muốn thêm nữa, Tố Khiết chần

chờ không chịu đưa cái thìa cho ta. Ta sốt ruột, liền nói: “Ngươi nghe lời đồn đãi

trong cung, liền không phân biệt được phải trái đúng sai nữa sao?”



Đúng lúc này, có người tiếp lời: “Nàng cũng biết phân

biệt đúng sai ư?”



Ta vừa nghe giọng nói này, máu liền dâng lên não, cái

thìa lập tức rớt vào trong chén, nước canh nóng bỏng bắn lên, có vài giọt rơi

trên mu bàn tay, ta cũng không để ý. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hầu Thần

đang đứng ở cửa phòng, bên cạnh hắn là Khang Đại Vi, mà từ khe hở giữa hai

người trông qua, cung nữ Sơ Tuyết đứng trông chừng ở trước cửa đang cúi đầu quỳ

rạp. Nàng lén lút ngẩng đầu lên, đụng trúng ánh mắt ta, sợ đến nằm trên mặt đất

run rẩy, chắc hẳn là bị Hạ Hầu Thần không cho chạy vào mật báo. Ta thầm hối hận

trong lòng, tại sao không phái thêm hai người canh ngoài cửa.



Ta vừa cẩn thận hồi tưởng, chẳng qua là vừa mới uống

canh, vẫn chưa nói sai cái gì phạm vào kiêng kỵ của hắn, vừa đứng dậy hành lễ.



Hắn nói: “Trẫm còn chưa đến gần phòng, đã nghe mùi


Ta nghĩ có lẽ hắn đã biết ta mới là thủ phạm mưu sát

đứa con trong bụng Sư Viện Viện, nhưng hắn lại không có chứng cớ. Mà ta hoài

nghi hắn âm thầm trợ giúp, cũng không tìm được chứng cớ xác thực. Trong chuyện

này, ta và hắn đúng là kỳ phùng địch thủ. Theo lẽ thường, một người như ta lại

biết quá nhiều chuyện, theo tính cách của hắn tất sẽ nổi sát tâm, nhưng hắn lại

không có sát ý. Chẳng lẽ hắn lưu ta lại, chỉ vì một chút vui thú sao?



Tưởng tượng đến chuyện này, thân thể ta liền cứng ngắc

lại, mông cũng dần dần dời ra bên ngoài, nếu như không có tay vịn ngăn trở,

chắc hẳn đã sớm ngã xuống đất.



Hắn thản nhiên nói: “Trẫm là hổ báo gì sao? Khiến nàng sợ như

vậy?”



Ta đành phải nói: “Không phải nô tỳ sợ hãi

hoàng thượng, nô tỳ chỉ kính sợ hoàng thượng quá mức mà thôi…”



“Vậy

thì ngồi lại gần đây một chút!”



Ta đành phải nhích thân thể lại gần, nửa người kề sát

hắn trở nên phi thường nhạy cảm, cảm giác gần như đụng vào y phục của hắn, liền

vội vàng không tiếng động lui trở về. Nếu như là dĩ vãng, lúc này, tay hắn sớm

đã thọc vào trong quần áo ta, nhưng lần này không có, lại càng khiến ta kinh

hãi lo lắng, không biết hắn lại nghĩ ra cái chủ ý gì.



“Mấy ngày trước đây không phải nàng nói lan nhụy điệp

trong viện nở sao, tại sao trẫm một đường đi tới, chỉ cảm thấy gió thu vắng

vẻ?”



Mấy lời này chẳng qua vì muốn thoát thân, ta mới thuận

miệng chế ra, ta vội vàng nghiêng người định hành lễ xin lỗi, hắn lại dùng một

tay bắt lấy ta, nói: ” Tội khi quân mỗi ngày nàng phạm ba bốn lần, đã nhiều

như vậy thì có thêm một chuyện cũng không sao.”



Ta cả kinh, quay đầu nhìn hắn, “Hoàng thượng, thần

thiếp không có…”



Biểu tình hắn cũng không có vẻ không vui, tuy tay trái

lôi kéo tay phải ta, thân thể lại không chịu nghiêng qua, vẫn nghiêng người dựa

vào bảo tọa như cũ, ánh mắt có chút biếng nhác. Hắn vốn là một nam tử cực kỳ

xinh đẹp, chỉ tiếc trước giờ ta không dám nhìn thẳng vào hắn, hiện giờ khoảng

cách quá gần, đến hàng lông mi thật dài của hắn ta cũng nhìn thấy rõ ràng. Đôi

mắt hắn như viên lưu ly, lấp lánh tỏa sáng, mà lạnh lùng nghiêm nghị.



Ta vội vàng cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn hoa văn hình

mây gấm trên ghế, tay kia thì khép lại trong tay áo, vô ý vạch vạch trên mặt

ghế.



Hắn nới lỏng tay ta ra. Ta không dám biểu hiện thái quá,

chậm rãi thu tay về, giấu vào trong tay áo.



(1)Gà Trúc ti: Còn gọi là gà đen, là loại gà có giá

trị dinh dưỡng cao, hương vị cũng thơm ngon hơn các loại gà thông thường. Đặc

điểm chính là có mỏ, mắt và chân đen tuyền, ngoài ra da, xương và phần lớn nội tạng

cũng là màu đen. Tùy điều kiện chăn nuôi mà có nhiều màu lông: trắng, đen, nâu,

vàng sẫm..vv. Gà đen rất tốt cho phụ nữ, làm chậm lão hóa, cường thân kiện

thể..vv↑