Thượng Cung
Chương 21 : Dù cho mưu kế đa dạng ra sao, vẫn không thoát nổi tay người
Ngày đăng: 04:16 19/04/20
Nhóm cung nhân đi vào hầu hạ, khó khăn lắm mới đưa hắn
ra khỏi Lan Nhược hiên, ta lập tức ngã ngồi xuống ghế dựa. Cả đêm không nghỉ
ngơi, giờ phút này cơn buồn ngủ kéo tới, ta lại không thể ngủ được. Trằn trọc
trên giường hơn nửa canh giờ, liền nghe Tố Khiết tới báo, nói là hoàng thượng
đã ban thưởng. Kể từ đó, ta càng không thể ngủ được. Đứng dậy xem nho tím dùng
giỏ ướp lạnh kia, ta cảm giác mình đang từng bước đi lên con đường của Sư Viện
Viện.
Nghe nói sau khi Sư Viện Viện sinh non, cả ngày
oán trời rủa đất, quấn quít lấy hoàng thượng đòi triệt để thanh tra cả hậu
cung, khiến cho hoàng thượng chẳng muốn gặp nàng nữa. Hoàng thượng không còn
say mê nàng, có hoàng hậu làm chủ hậu cung, nhóm cung nhân bắt đầu hầu hạ qua
loa, cắt xén ngân lượng cũng là chuyện đương nhiên. Phi vị của nàng tuy cao,
nhưng dù như vậy, trong hậu cung nàng cũng từ từ yếu thế. Không có quyền thế trong
tay, dù phi vị cao đến mấy cũng có tác dụng gì?
Tình hình của nàng ta chỉ chứng minh được một chuyện,
đó chính là bất luận Hạ Hầu Thần yêu chiều như thế nào, thời gian duy trì còn
kém hơn chiếc ghế nằm tử đàn kia. Nếu như ta rơi vào kết cục như nàng, chỉ sợ
kết cục sẽ càng thê thảm. Nàng còn có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, hoàng hậu tạm
thời không thể làm gì nàng, mà ta thì một thân một mình phiêu linh, chỉ sợ ngay
cả mặt mẫu thân cũng không thấy.
Nhưng ta nên làm thế nào để Hạ Hầu Thần thông cảm đây?
Ta nghĩ, Hạ Hầu Thần không thích ta thân cận với hoàng
hậu, là vì sợ chuyện ta làm liên luỵ đến nàng chăng? Hay là bởi vì ta lấy thân
phận cung tỳ vào cung, còn muốn trèo cao?
Ta càng nghĩ càng cảm thấy con đường này là một ngõ
cụt, có đi thế nào cũng không thoát. Bởi vì Hạ Hầu Thần dặn dò nội thị giám đêm
nay sẽ tiếp tục ngủ lại chỗ này, trong cung liền không có ai dám đến gõ cửa
quấy rầy, mà ta mặc dù một đêm không ngủ, nhưng càng nghĩ, càng ngủ không được,
chờ đến khi đèn hoa được thắp lên, mới biết trời đã tối.
Tố Khiết thấy hoàng thượng ngủ lại Lan Nhược hiên hai
ngày liên tục —— đây chính là chuyện chưa bao giờ có—— liền vui mừng rạo rực
giúp ta trang điểm thay trang phục, thấy hốc mắt ta có quầng thâm, liền dùng
kem che khuyết điểm giúp ta che lấp.
Khác với lúc mới vào trong cung, ánh mắt của nàng đã
không còn ngây thơ. Khi Hạ Hầu Thần đến chỗ ta, trang phục của nàng liền hơi
đổi khác, hoặc cắm thêm một cây trâm ngọc, hoặc gương mặt được trang điểm tỉ
mỉ. Xem ra trong cung là nơi rèn luyện con người tốt nhất, bất kỳ ai vào đây,
liền giống như rơi vào một cái chảo nhuộm cực lớn, không bị nhuộm một thân dơ
bẩn mà muốn đi ra, làm sao có thể?
Nếu nàng có thể hấp dẫn được nửa phần ánh mắt của Hạ
Hầu Thần, ta cũng vui mừng lây. Chỉ tiếc với tư sắc như Ninh Tích Văn, cũng chỉ
được Hạ Hầu Thần túm tay áo, bộ dạng Tố Khiết như con nhóc chưa trưởng thành,
làm sao có thể hấp dẫn hắn. Nghĩ tới thất bại lần trước, rốt cuộc ta cũng không
có hứng thú làm chuyện như vậy nữa. Tâm tư Hạ Hầu Thần khó dò, có thể chỉ có
chút cảm tình với hoàng hậu đã giúp hắn lập quốc, về phần những người khác, vẫn
là quên đi.
Loại chuyện ăn trộm gà không được còn bị mất nắm gạo
ta cũng không muốn làm nữa.
Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng nhờ kinh nghiệm khi
làm việc tại cục Thượng Cung, ta cũng không lộ ra vẻ mệt mỏi. Canh hai, Hạ Hầu
Thần đúng giờ đi tới Lan Nhược hiên. Xem ra tâm tình hắn cũng không tệ, thấy ta
ăn mặc chỉnh tề, cũng không chanh chua kén cá chọn canh, chỉ kêu người chuẩn bị
mấy thứ điểm tâm, một ít rượu ngọt, nói là ánh trăng đêm nay rất đẹp, tuy thời
tiết rét lạnh không thể ngắm trăng, nhưng ở trong chính sảnh ca múa đàn sáo,
uống rượu ngắm trăng bên cửa sổ cũng rất thú vị.
Ta tất nhiên là duy trì nụ cười tươi tắn nhất, dáng vẻ
đẹp nhất, không để hắn tìm ra chút sai lầm nào, liên tục tán thưởng.
Tình hình của ta lúc này, vô cùng tương tự với Sư Viện
Viện. Lúc Sư Viện Viện đắc ý, chẳng phải cũng hàng đêm sênh ca đấy sao? Nhưng
ta lại không có tâm tình của Sư Viện Viện. Vua của một nước lại ném các phi tần
khác trong cung không thèm ngó tới, chỉ thiên vị một mình mình, cái gọi là
ba nghìn sủng ái tập trung trên một thân, đó là vinh quang vô thượng biết bao
nhiêu, chính là ta không có sự ngây thơ của Sư Viện Viện, hắn đã nói mục đích
tới nơi này cho ta biết, như vậy hắn đối xử với ta càng tốt, ta càng cảm thấy
ngay cả nụ cười mỉm kia cũng là giả dối.
Nhưng ta có thể làm thế nào đây? Hắn là vua của một
nước, hắn đã muốn chơi trò chơi này, sẵn lòng đưa ngươi lên đến tận trời, lại
ném xuống đất, thì ta cũng chỉ có thể chơi đùa cùng hắn mà thôi. Chẳng những
chơi cùng hắn, hơn nữa còn phải làm đủ các loại biểu tình. Ta thậm chí
nghĩ, hắn đến chỗ ta tối đa chỉ ba ngày, sau ba ngày, hắn sẽ làm thế nào? Hắn
sẽ lạnh lùng nói với ta, Ninh chiêu hoa, bây giờ ngươi sẽ làm sao để cứu vãn
lòng tin của hoàng hậu đây?
Đến lúc đó ta phải làm gì? Hẳn là biểu tình như cha mẹ
chết, hay là tuyệt vọng mà không dám tin? Ta vừa duy trì nụ cười đẹp nhất, vừa
yên lặng suy tư.
Bất quá mặc kệ về sau ta làm như thế nào, hiện tại ta
phải hầu hạ vị thần tôn quý này thật tốt, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của
hắn, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Đêm nay tiếng đàn sáo chắc hẳn đã truyền đi thật xa,
truyền thẳng đến bốn phương tám hướng trong cung, khiến những kẻ tịch mịch
trong cung phải động tâm.
Mà tinh lực của hắn không biết vì sao lại tốt như thế,
đêm trước gây ép buộc cả đêm còn chưa đủ, đêm nay lại là một đêm lăn qua lăn
lại. Ta mỏi mệt đến cực điểm, rốt cuộc chẳng quan tâm thân thể đau đớn nữa, khó
khắn lắm mới chờ hắn dày vò xong, liền ngủ mê mệt.
Chờ đến lúc ta tỉnh dậy, trời vẫn tối đen, trong phòng
hiên, muốn Tư thiện phòng đặc biệt chế tạo rượu mật, cùng ta uống rượu, lại bảo
cung nhân lui xuống, kêu ta tự mình hầu hạ. Cho dù trong lòng ta có bất mãn
chừng nào, vẫn phải hầu hạ hắn thật đâu vào đấy, tự mình rót cho hắn thêm một
chén rượu, sau khi dùng đũa bạc thử đồ ăn, liền gắp điểm tâm thượng hạng bỏ vào
đĩa của hắn.
Trên bàn có điểm tâm bốn màu, mọi thứ đều do Tư thiện
phòng tỉ mỉ bào chế, nhìn đã đẹp, ăn trong miệng, quả thực hòa tan cả đầu lưỡi.
Hắn bỗng nhiên thèm ăn, mỗi loại đều ăn một ít, tán thưởng: “Ái phi không hổ trước
kia từng làm thượng cung, mỗi loại đồ đạc trong cung đều đã nghiên cứu rất cẩn
thận, ngay cả những món điểm tâm trong phòng nàng, cũng ăn ngon hơn những nơi
khác.”
Ta cười nói: “Điểm tâm ở chỗ thần thiếp, kỳ thật cũng
giống những nơi khác, chẳng qua tâm tình hoàng thượng thoải mái, vì vậy mà cảm
thấy nó không giống những chỗ khác.”
Hắn cười ha ha, ”Không
sai, sao trẫm lại quên, ái phi chẳng những có một đôi tay khéo,
còn có một cái miệng rất ngọt.”
Ta vội nói: “Tất cả những gì thần thiếp làm, đều là
vì hoàng thượng. Thần thiếp có, cũng đều vì hoàng thượng mà có, thần thiếp
không dám nhận sự khích lệ của hoàng thượng …”
Ta đang tỏ vẻ thần phục hắn, muốn biết rốt cuộc hắn
cần gì ở ta. Ta chỉ mong hắn để ta có một nơi nương thân nho nhỏ trong hậu
cung, đừng đối xử với ta như thế, đừng đuổi tận giết tuyệt ta là được.
Ta ngừng thở quan sát biểu tình của hắn, hi vọng thấy
được sự thông cảm và đồng ý trên mặt hắn, nhưng cái ta nhìn thấy, lại là gương
mặt lạnh lùng hờ hững như cũ. Hắn chậm rãi dùng đũa bạc gắp điểm tâm cho vào
miệng, cẩn thận nhai, chậm rãi nhấm nháp, thật lâu sau mới nói: “Nói hay lắm. Ái phi
làm tất cả đều vì trẫm,nhưng trái tim của ái phi, trẫm lại không có được, trẫm
muốn cái thể xác này để làm gì?”
Ta nghe xong, trong lòng liền nhảy dựng, vội vàng rời
khỏi ghế quỳ xuống, giải thích:“Hoàng thượng, trái tim thần thiếp một
lòng hướng về hoàng thượng, nếu hoàng thượng không tin, thần thiếp có thể thề
độc…”
Hạ Hầu Thần bốp một tiếng đập đũa bạc lên trên bàn,
lạnh lùng mà nói: “Nàng
nghĩ trẫm mù, để nàng tùy tiện lừa gạt sao? Nàng diễn kịch ở trước mặt trẫm,
tưởng trẫm không phát hiện ra à?”
Ta cuống quít dập đầu, “Hoàng thượng, thần
thiếp oan uổng, thần thiếp không dám diễn kịch trước mặt hoàng thượng!”
Hạ Hầu Thần không thèm nhìn ta, coi ta như người vô
hình, lại cầm lấy đũa trên bàn gắp một miếng điểm tâm cho vào miệng, nhai xong
rồi mới nói: “Ái
phi, trẫm thích nàng, nàng hãy ngoan ngoãn tiếp nhận sự thương yêu của trẫm,
đừng làm ra nhiều trò bịp bợm như vậy. Đứng lên đi, đừng quỳ trên mặt đất. Trên
mặt đất rất lạnh, đầu gối nàng sẽ chịu không nổi.”
Nghe lời hắn nói, cả người ta không khỏi run run một
cái. Lời nói dịu dàng nhẹ nhàng của hắn, lại bao hàm chân tướng lạnh lùng vô
tình nhất. Ta bỗng nhiên hiểu ra, từ lúc bắt đầu hợp tác với thái hậu, ta đã
xem thường vị hoàng thượng trước mặt này. Ta chọn sai đối tượng để trung thành,
cuối cùng đã đẩy bản thân hãm sâu vào vũng bùn, khó khăn lắm mới giãy giụa bắt
được một cành cây trôi trong vũng bùn, ngón tay hắn lại điểm một cái, cành
cây cứu mạng liền biến thành vũ khí sắc bén giết chết ta.
Nếu như ngay bắt đầu, ta chọn đúng đối tượng, lựa chọn
Hạ Hầu Thần thoạt nhìn có vẻ yếu thế lúc ấy, như vậy tất cả mọi chuyện đều thay
đổi. Nhưng mà, ta làm sao có thể chọn hắn? Hắn khiến gia tộc ta suy tàn, phụ
thân đầu thân hai nơi, ta làm sao có thể chọn hắn đây? Đôi khi, ta chẳng hề là
người lạnh lùng vô tình, có thể phân tích bằng lý trí, tỉnh táo đánh giá nên
chọn hay nên bỏ, dù mọi chuyện phát triển đến tình trạng như thế, ta lại không
thể bao dung buông tha chuyện trước kia. Ta đã bị hắn bức đến không còn đường
lui, nếu như không thực lòng phụ thuộc vào hắn, trong cung ta sẽ không còn nơi
trú chân nữa.
Nhưng hắn muốn chân tình của ta, ta biết lấy đâu ra chân
tình cho hắn đây?
Người trong cung, bất luận hợp tác với thái hậu cũng
tốt, ôm lấy cành cây trôi hoàng hậu này cũng được, cái gọi là trái tim, là thực
lòng, đều do ta diễn xuất mà ra. Ở trong cung lâu ngày, ta đã quen diễn xuất,
chìm sâu vào nội dung vở kịch mà không thể tự thoát ra được, ngay cả chính ta,
cũng không thể khẳng định rốt cuộc ta có chân tình hay không.
Ta chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, đầu gối quả thật
lại đau lâm râm. Ta không biết phải trả lời hắn như thế nào, nhưng chỉ cần hắn
có yêu cầu, chung quy có một ngày, ta sẽ dần dần thăm dò rõ ràng hắn muốn gì.
Ta không tin, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ta tại cục Thượng Cung, còn có thể
nhìn không thấu suy nghĩ của một người.
Cho nên, khi thấy Hạ Hầu Thần cầm đũa bạc muốn thử một
món khác trong khay, ta liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, món này thần thiếp còn
chưa ăn thử, xin người để thần thiếp thử qua đã.”
Nói xong, ta cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, nhưng sắc
mặt hắn lại như tấm ván gỗ, nói: “Nào có nhiều quy củ như vậy!” Nói
xong vươn đũa vào trong khay.
Xem ra ta lại làm sai rồi.
(1)Bàn vuông:↑
(2) Đọa mã thung kế (Búi tóc ngã ngựa):↑