Thượng Cung

Chương 22 : Gió lạnh thổi băng tan, hàn ý thấm lòng người

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Ta thực sự khó xử. Ta là phi tử của hắn, đương nhiên

việc gì cũng phải ưu tiên hắn, quan tâm hắn càng là lẽ đương nhiên, ngoại trừ

điểm này, ta thật sự không biết nên làm thế nào. Từ trên mặt đất đứng lên rồi,

nhưng Hạ Hầu Thần chưa mở miệng, thì ta cũng không dám ngồi xuống, chỉ ngơ ngác

đứng ở trước mặt hắn, nhìn hắn nghiêm mặt một ngụm tiếp một ngụm ăn điểm tâm.



Đồ ăn có ngon cách mấy bị hắn ăn như thế chỉ sợ vào

miệng cũng chẳng còn mùi vị gì.



Bếp lò vẫn cháy lách tách như cũ, trong phòng ấm áp

như mùa xuân. Lan Nhược hiên vốn là nơi nuôi trồng hoa lan, đương nhiên không

có lò sưởi, Khổng Văn Trân tay chân nhanh nhẹn, mùa đông vừa mới tới, đã theo

kiểu dáng của Chiêu Thuần cung chế tạo một ít lò sưởi nhỏ mang đến cho ta, hơi

ấm từ lò sưới truyền xuống mặt đất, lại không ngửi thấy chút mùi than nào. Gian

phòng vốn đã ấm đến mức hoa xuân cũng có thể nở rộ, nhưng không khí lúc này,

lại làm cho ta cảm thấy lành lạnh.



Người trong hoàng thất từ nhỏ đã được huấn luyện lễ

nghi, ta vốn không nghe được tiếng nhai của hắn, nhưng lúc này, không hiểu tại

sao lỗ tai ta lại thính như thế, tiếng hắn nhai nuốt lại chói tai như thế.



Từ nhỏ đến lớn, không biết ta đã lấy lòng biết bao

nhiêu người, nhưng ngày hôm nay đối diện với hắn, lại thật sự không biết phải

lấy lòng ra sao, trái không đúng, phải cũng không đúng, trong ngoài bất nhất.

Con người này ta chẳng những không thể không lấy lòng, còn phải lấy lòng thật

tốt để hắn vui vẻ thoải mái. Ta bỗng nhiên cảm thấy, sống nhiều năm, cuối cùng

ta đã gặp được một vấn đề khó khăn mà trước nay chưa từng thấy. Ta luôn luôn là

người càng gặp khó khăn, càng kiên trì, lúc ở cục Thượng Cung làm cung tỳ đã

như thế, lúc đối mặt với thái hậu và hoàng hậu cũng là như thế, có thể nói

tường vây càng cao, ta lại càng muốn chinh phục, luôn luôn có thể đạt tới mục

đích ta muốn, nhưng khi ta đối mặt với Hạ Hầu Thần, ta lại chỉ có thể nhìn hắn

mà ngẩn người, trong đầu trống rỗng.



Điểm tâm trên bàn ngon miệng nhưng không nhiều, hắn ăn

rất nhanh, lập tức dùng xong. Ta suy tư, hắn ăn xong điểm tâm rồi thì nên làm

cái gì nhỉ? Ta nên hầu hạ ra sao đây?



Suy tư nửa buổi, miễn cưỡng thốt ra một câu, “Hoàng

thượng, ngài no rồi sao? Thần thiếp sai người mang tới cho ngài một chén trà

tiêu thực nhé?”



Hạ Hầu Thần quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái. Ta hối

hận đến muốn cắn đầu lưỡi của mình. Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ ta

hoàn toàn không có, cũng không dám có ý nghĩ châm chọc hoàng thượng, nhưng câu

nói lung tung này không biết làm sao lại nhảy ra khỏi miệng. Ta thường thầm

mắng Tố Khiết và Ninh Tích Văn là bùn loãng không thể trát tường, nhưng giờ

khắc này, ta cũng đâu hơn gì các nàng?



Hôm nay hắn đã khơi sáng hết thảy, xem như đã chỉ rõ

phương hướng cho ta, đó là trong cung chỉ có thể đi theo hắn, dựa vào hắn, ta

mới có đường ra. Ta hiểu được với tình huống hiện giờ, ta cũng chỉ có thể đi

theo hắn. Ta luôn luôn thức thời, hắn là người có địa vị tôn quý nhất trong

cung, ta không đi theo hắn còn có thể đi theo ai? Tuy rằng ta hiểu ý hắn, nhưng

ta phải bắt đầu như thế nào đây?



Mắt thấy hắn liếc xéo một cái, ta không kịp nghĩ ngợi

gì, lại buột miệng: “Hoàng thượng không cần trà tiêu thực, vậy thần thiếp

hầu ngài đi dạo trên hành lang, để tiêu thực nhé?”



Đương nhiên, câu này chỉ đổi được một cái liếc mắt của

hắn. Ta hối hận vô cùng, thực đúng là nói nhiều sai nhiều, chẳng thà không nói

còn hơn!



Bên trong lập tức yên tĩnh trở lại. Kỳ thật ta không

quen ở riêng hai người với hắn, mỗi khi chúng phi tần cùng nhau ở chung với

hắn, có những người khác nói chuyện chọc cười, ta còn được thoải mái một chút.

Lúc trước có vài lần ở riêng một mình với hắn, thì hắn luôn đi thẳng vào vấn

đề, tuy rằng đau đớn, nhưng thời gian lại qua rất nhanh, tình hình hôm nay, lại

thật sự khiến ta không biết làm sao cho tốt.



Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh ta. Ta cố gắng không

bước lùi, bị hắn dùng một ngón tay nâng cằm ta lên, “Nếu như ái phi muốn lấy

lòng trẫm, có rất nhiều chuyện cần học. Ngày hôm nay,hãy bắt đầu từ việc cởi áo

cho trẫm đi.”



Ta biết rõ suy nghĩ trong đầu hắn: ta đã chọn sai chủ

, nguyện trung thành sai người, như vậy, tất cả hãy bắt đầu lại từ đầu. Xem bộ

dáng của hắn, hắn không triệt triệt để để làm nhục ta, thì sẽ không chịu

bỏ qua cho ta.



Ta nghĩ, có phải chuyện này chứng tỏ hắn có hứng

thú với ta hay không? Không biết vì cái gì, trái tim ta lại hơi buông lỏng. Nếu

như hắn thật sự có hứng thú với ta, không cần biết là hứng thú về cái gì, coi

như ta cũng có giá trị, vẫn tốt hơn là vô dụng. Chỉ cần ta hầu hạ hắn thật tốt,

chung quy sẽ có một ngày, hắn cho ta một chỗ nương thân nhỏ nhoi trong cung. Về

phần cái chết của phụ thân, chỉ có thể trách ông đã chọn sai người, thắng làm

vua thua làm giặc, từ xưa đã như thế, vì sinh tồn của bản thân, ta đành phải

buông tay.



Ta tưởng tượng Sư Viện Viện gặp phải tình hình này sẽ

làm thế nào, nàng chắc chắn sẽ trưng ra một nụ cười tươi tắn mềm mại đáng yêu

đến cực điểm trước, cười thật dịu dàng thành khẩn. Ta không thể rập khuôn học
quan hệ giữa hoàng hậu và ta càng thêm tệ hại sao, ta vội vàng quỳ xuống nói:

“Hoàng thượng, thần thiếp tự biết năng lực không đủ, chưa hề có ý nghĩ như thế.

Sở dĩ thần thiếp đáp ứng giúp Khổng thượng cung, bất quá là vì thần thiếp vốn

xuất thân từ thượng cung…”



Hắn liền vung tay áo, cũng không kêu ta bình thân, đi

thẳng ra cửa. Khang Đại Vi chạy theo sát sau lưng hắn, từ xa vọng lại tiếng

Khang Đại Vi nói: “Hoàng thượng, nương nương còn đang quỳ !”



Hạ Hầu Thần đáp: “Nàng thích quỳ thì cứ quỳ, quỳ

đủ rồi, nàng sẽ tự đứng lên!“



Ta nghĩ, hắn nói lời này là có ý kêu ta tự đứng dậy

sao?



Ta lại không dám đứng dậy ngay, nhìn thấy thân ảnh hắn

chuyển qua lối rẽ không còn thấy bóng dáng nữa, mới bảo Tố Khiết đỡ ta đứng

lên. Lại kêu Tố Khiết lấy ra một chiếc áo choàng đơn giản để thay, lúc này mới

ngồi lên ghế. Thầm nghĩ, ba ngày này, là ba ngày mệt mỏi nhất từ lúc ta tiến

cung tới nay.



Ta tổng kết kinh nghiệm ba ngày, cũng làm cho ta

có nhen nhóm chút hi vọng. Xem ra Hạ Hầu Thần vẫn có một ít hứng thú đối với

ta, đây là hi vọng duy nhất sau khi quan hệ của ta và hoàng hậu tan biến, hiện

tại chỉ mong hoàng hậu nể mặt Hạ Hầu Thần tạm thời không gây khó xử cho ta, như

thế, ta mới có thời gian bố trí thật tốt. Ánh mắt ta tình cờ đảo qua, quét đến

chiến váy bách điểu phía sau bức rèm che, không khỏi lại ủ rũ: không phải Sư

Viện Viện cũng đã có một thời gian ba nghìn sủng ái tập trung trên một người

sao? Nhưng giờ nghĩ lại, Thời hoàng hậu có ta giúp đỡ, mới thuận lợi làm Sư

Viện Viện thất sủng, hiện giờ bên cạnh hoàng hậu cũng không có người tài nào!



Nghĩ như thế, ta dường như thấy được hi vọng phía sau

mây đen. Hạ Hầu Thần đã ám hiệu ta nên xếp hắn ở vị trí đầu tiên, cây đại thụ

này, quả thực vững mạnh hơn hoàng hậu nhiều, dù sao hắn cũng là nguồn gốc của

tất cả quyền lực. Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng khó hầu hạ của hắn, trái tim ta

lại không nhịn được đập thình thịch, rốt cuộc phải làm sao để hắn vui vẻ đây?



Qua mấy canh giờ, Khổng Văn Trân tới thăm ta, mang tới

mấy bản thiết kế lồng huân hương mới nhất của các vị tư thiết ở Tư thiết phòng

muốn lấy ý kiến của ta để tham khảo, ta liền tùy tiện chỉ điểm nàng hai câu.

Hiện giờ nàng ăn nói cung kính, hai ba ngày liền chạy tới chỗ ta một chuyến,

thật sự rất ân cần.



Bây giờ đang là mùa đông, nhưng qua tết âm lịch, mùa

xuân sẽ đến rất nhanh, đò là thời điểm ruồi muỗi sinh sản, hơn nữa mùa xuân năm

trước là lúc bệnh dịch nổi lên khắp nơi, bởi vậy Hạ Hầu Thần sớm đã hạ thánh

chỉ, muốn các bộ chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối không thể để bệnh dịch hoành hành

như năm trước. Cục Thượng Cung tất nhiên là theo ý chỉ của hoàng thượng, Tư

thiết phòng sớm đã sai huân hương các phòng, bên trong thả ngải thảo, bạc hà để

phòng dịch. Tư chế phòng cũng may không ít gối thêu túi hương, bốn góc bỏ thêm

đàn hương, trầm hương, cam tùng, cây thạch xương bồ, ngải diệp hơn bảy mươi

loại kỳ hoa dị thảo và dược liệu quý báu phối chế thành hương liệu, mang đến

chổ mỗi quý nhân.



Khổng Văn Trân thuận tiện mang tới cho Lan Nhược hiên

một bộ, thầm ám chỉ cho ta biết, quy cách bộ này cùng kiểu với hoàng hậu. Ta

nghĩ đến thời điểm hung hiểm này, liền dùng lời lẽ nghiêm khắc bảo nàng không

thể quên bổn phận trong cung. Tuy nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn thưa dạ đáp

ứng. Ta liền kêu nàng đổi bộ gối này thành kiểu như phi tần bình thường.



Nàng mặt nóng lại dán phải cái mông lạnh**, vẫn ráng

nhẫn nhịn, kêu người mang đồ về, ra đến cửa bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quay

lại nói với ta: “Lúc nô tì sai người mang than đến Tinh Huy cung, nghe cung

nhân trở về nói, mùa đông này, vị chủ tử ở tại Tinh Huy cung bị ho

không nhẹ, hoàng thượng phái ngự y đi xem, cũng không có gì khởi sắc. Ai, nhớ

đến lúc trước…”



(**

Mặt nóng dán mông lạnh: ý nói đang nhiệt tình thì bị người ta dùng thái độ lạnh

lùng đáp trả.)



Ta ngẩn ra, mới nhớ ra người nàng nói là thái hậu. Đã

rất lâu rồi không có nghe người ta nhắc đến thái hậu. Trong cung chính là như

vậy, một khi vinh hoa phú quý mất đi, con người liền như nhành liễu trên tường,

bị vùi vào một góc tường đỏ, không còn ai để ý. Ta hãy còn trầm ngâm không nói.

Khổng Văn Trân đã nói: “Nghe nói bệnh tim đập nhanh của bà ấy càng ngày càng

nặng, nô tì theo phương thuốc của nương nương trước kia, chưng chút canh

thuốc đem qua cho bà ấy rồi, chỉ không biết công hiệu ra sao?”



Nói xong, liền hành lễ xin cáo từ.



Loại chuyện cứu người khi hoạn nạn ta không thường

làm, nhưng không biết vì sao, ta nghĩ đến Hạ Hầu Thần từng hỏi ta “Có đi

thăm thái hậu hay không” , lúc đó trong mắt hắn là sự khinh miệt rõ ràng đến

vừa nhìn liền hiểu ngay. Nghĩ nghĩ một lúc, ta liền gọi Khổng Văn Trân lại,

nói: “Canh đã chưng rồi, đêm nay ngươi để bản phi mang qua đi. Hiện giờ

tình hình trở thành như vậy, bản phi cũng muốn làm chút gì đó.”



Khổng Văn Trân liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không

nói gì nữa.