Thượng Cung

Chương 41 : Hỗ trợ nhau đến cùng không nhân nhượng, tay nắm tay phá vây mà ra

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Hạ Hầu Thần cau chặt lông mày, liếc mắt nhìn ta một

cái, cái nhìn kia hoàn toàn không có gì khác, chỉ có lo lắng và không yên lòng.

Đây là tình cảm tự nhiên của hắn, không biết vì sao, ánh mắt như vậy khiến ta

thấy mũi cay cay. Điều này chứng tỏ, trong lòng hắn thủy chung vẫn có ta sao?



Ta nói: “Hoàng thượng, ngài nên đi nhanh đi.

Ngài thích món đồ chơi nhỏ mà thần thiếp làm, có thể lấy ở chỗ Khang Đại Vi. Đồ

vật kia treo trên ngườihắn lâu như vậy, có lẽ cũng không lây nhiễm cái gì. Ngài

nói với hắn, sau khi mọi việc qua đi, thần thiếp lại làm cho hắn một cái khác…”



Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy đôi mắt hắn rũ xuống,

lúc giương mắt lên, hốc mắt ửng đỏ. Hắn muốn đưa tay giữ chặt tay ta, ta lại

một mực tránh né, rời đi. Hoàng hậu ở ngoài bình phong mơ hồ nhìn thấy, liền

gấp gáp kêu một tiếng: “Hoàng thượng…” Thấy hắn không đáp

lời, lại nói, “Chẳng

qua chỉ hơn mười ngày mà thôi, đâu phải vĩnh viễn không gặp lại, không bằng

hoàng thượng nhịn một chút.”



Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ra ngoài, hắn cuối

cùng cũng nghe lời ta, vung ống tay áo men theo bình phong đi ra. Từ khe hở của

hoa văn điêu khắc trên bình phong, chiếu ra thân ảnh phẫn nộ vội vàng của hắn.

Hắn thậm chí không nói một câu với hoàng hậu, đã đi ra ngoài. Ngay sau đó liền

có người hô: “Hoàng

thượng khởi giá, hồi cung.”



Hoàng hậu chần chờ một chút, liền muốn đi theo, chỉ

tiếc Hạ Hầu Thần đi quá nhanh. Nàng liền ngừng bước, chậm rãi xoay người lại,

nói với ta còn đang đứng sau tấm bình phong: “Muội muội thật có

phúc.”



Ta đáp: ” Tình trạng như thế này, còn nói là

cóphúc?”



Nàng không nói gì nữa, để hai vị cung tỳ dìu qua bậc

cửa cao cao, đi ra ngoài.



Sau đó lại truyền tới tiếng nàng dặn dò: ” Người trong Chiêu

Tường các không được ra ngoài, các loại cơm canh đều từ bên ngoài mang vào. Các

nơi đều phải dùng ngải diệp, hao thảo xông qua. Tuyệt đối cẩn thận, nếu Hoa phu

nhân có gì khác thường, thì lập tức đến bẩm báo cho bản cung.”



Người phía dưới liên tiếp cất tiếng đáp ứng. Ta khẽ

cười khổ, biết rõ mình bị nàng giam lỏng ở đây, còn dùng lý do đường hoàng như

thế, khiến người ta không thể cãi lại.



Một lát sau, lại có hai ngự y kia đến khám bệnh, cách

nói giống như như đúc những lời ta đã nghe ở chỗ Lâm thục nghi. Một người kiên

trì nói là bệnh dịch, người khác lại lập lờ nước đôi. Mặc kệ có phải là bệnh

dịch hay không, lúc màn đêm buông xuống Tố Tú đã bị đưa ra khỏi cung. Mà bởi vì

như thế, ta cũng không thể ra khỏi Chiêu Tường các, dù sao cũng phải chờ hơn

mười ngày sau mới phán đoán chính xác được.



Ta vẫn kêu Tố Linh hầu hạ ta như cũ, chỉ âm thầm dặn

Túc nương đi theo nàng, quan sát cử chỉ của nàng.



Nàng cũng rất thành thật, từ sau khi hoàng hậu hạ lệnh

cấm mỗi ngày chỉ ra vào Chiêu Tường các, vẫn một mực hầu hạ ta như trước, xem

ra không có gì không bất thường.



Hai người tới xem bệnh bốc thuốc cho chúng ta, người

lớn tuổi là Triệu ngự y, người trẻ tuổi còn lại là Tôn ngự y. Ta thấy ý kiến

hai người bọn họ vẫn không thống nhất, liền kêu từng người qua một bên hỏi han.

Hai người đều nói rõ ràng mạch lạc bệnh hoạn của từng người trong cung, đối với

phán đoán của mình cũng nói có chứng có cứ, nhưng lại không nắm chắc phương án

trị liệu cụ thể. Kể từ đó ta liền biết, sợ rằng không trông cậy vào hai ngự y

này được rồi.



Lúc bản thân vào cung, lại chỉ chuyên chú vào cục

Thượng Cung, sót phòng ngự y, để cho người ta thừa cơ chen vào.



Bọn họ không cần phải làm gì khác, chỉ cần kéo dài

thời gian, cũng coi như đã giúp đỡ hoàng hậu, lại khiến người ta không

tìm ra chút chứng cớ nào.



Hạ Hầu Thần nói không sai chút nào, tranh đấu với

chúng ta, quả nhiên đều là hổ sói, không tìm ra được nửa điểm sai lầm. Ta chỉ

sơ suất một chút mà thôi, đã bị các nàng thừa cơ tóm lấy.



Nhưng ta nghĩ không ra, hoàng hậu tốn nhiều công sức

như thế, muốn kéo dài hơn mười ngày để làm gì? Nàng đang an bài cái gì?



Ta và những người liên quan đều bị nhốt tại Chiêu

Tường các. Ta vốn nghĩ, bằng vào thân thủ của Túc nương ra ngoài một chuyến

chắc không thành vấn đề, ai ngờ nàng cũng bị người ta chặn đường, phải quay về.

Chắc là hoàng hậu lấy được thánh chỉ của Hạ Hầu Thần, đương nhiên sẽ hợp tình

hợp lý điều động nhân mã phong kín nơi này không còn kẽ hở.



Hơn mười ngày này, liên lạc của ta cùng thế giới bên

ngoài đều bị cắt đứt, Hạ Hầu Thần cũng không tới thăm ta nữa, quả thực là sống

một ngày dài bằng một năm. Trong lòng ta không khỏi dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ,

không biết tình huống Hạ Hầu Thần ở bên ngoài như thế nào rồi. Hôm ấy hoàng hậu

lấy cớ giam lỏng ta, hắn đã không khống chế được cơn giận, có khiến hoàng hậu

nhìn ra manh mối gì chưa?



Nếu là mấy tháng trước, ta không ngờ mình sẽ lo lắng

cho hắn đến thế. Lúc đó nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta chỉ nghĩ làm sao tìm mục
huống nào, đều có thể tự bảo vệ mình…” Hắn nhẹ giọng thủ

thỉ: “Nàng

biết không, từ nhỏ trẫm đã không dám thích thứ gì, bởi vì trẫm biết, bất luận

trẫm thích gì, cũng có người lấy nó ra áp chế trẫm. Khi đó trẫm đã biết, trừ

phi trẫm yêu mến người có năng lực tự bảo vệ mình, có thể nắm giữ vận mệnh

trong lòng bàn tay, nhưng người như vậy có thể khiến người ta thích sao? Có

năng lực như vậy, thì chỉ được cái thanh danh âm hiểm giả dối, ác độc tàn

nhẫn…”



Giọng hắn dần dần thấp xuống,lời nói mông lung, “Nhưng trẫm không ngờ

tới, người như vậy cũng sẽ có sắc thái quyến rũ riêng, khiến trẫm không kềm chế

được bị mê hoặc, không kềm chế được mà yêu thích…”



Bên tai truyền tới tiếng hắn hô hấp đều đều, nước mắt

ta nhỏ vào trong búi tóc hắn. Ta luôn luôn biết rõ mình là loại nữ nhân như thế

nào, vì muốn tự bảo vệ mình có thể đánh mất lương tâm, đối với ta mà nói, quan

hệ giữa người với người chỉ có tranh đấu và lợi dụng. Ta cũng không hi vọng xa

vời sẽ có người đặt ta ở trong lòng, đặc biệt là hắn. Hiện tại hắn không mang

mặt nạ, nói những lời này với ta, khiến ta sinh lòng cảm kích. Ta ôm đầu hắn

vào trong ngực, hôn lên thái dương hắn, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần

thiếp cũng vậy.”



Đối với ta mà nói, hắn là một người khiến người ta sợ

hãi đến hai chân run rẩy. Nhưng ta lại không thể không thừa nhận, hắn dần dần

hấp dẫn ta, khiến tầm mắt ta không tự chủ được xoay quanh hắn, vì một động tác

dịu dàng ngẫu nhiên của hắn mà tim đập rộn lên, mặt đỏ tía tai.



Bản thân bị giam lỏng ở chỗ này, trong lòng lại vô

cùng bình tĩnh. Không biết vì sao, ta biết hắn sẽ không vứt bỏ ta, hắn sẽ lấy

phương thức của hắn giải quyết tất cả, nói không chừng có thể cho đối phương

một cú đả kích bất ngờ. Mà ta, cũng có thể phối hợp với hắn, dù cho bị giam

lỏng, ta ở hậu cung, cái chiến trường toàn phụ nữ này, cũng có thể giúp hắn một

tay. Không nói gì, không cần mở miệng mà vẫn ăn ý như vậy, ta nghĩ, ta xứng

đáng nhận được sự tín nhiệm của hắn.



Sáng sớm hôm sau, ta hầu hạ hắn rửa mặt, mặc triều

phục đen vàng(1) vào, đội ngọc quan tím sẫm. Còn chưa

ra khỏi cửa, liền nghe có người báo: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”



Ta giúp hắn buộc dây cố định ngọc quan, dùng tay vuốt

ve cằm hắn, nói: “Hoàng

thượng, thế này sẽ thuận tiện hơn nhiều.”



Hắn cau mày nói: “Hình như tay nàng hoạt động trên

người trẫm, cũng càng lúc càng thuận tiện?”



Lúc đó hoàng hậu đứng ngoài bình phong chờ, chúng ta ở

trong phòng nói chuyện chẳng hề e ngại gì. Mấy lời này khiến thân thể hoàng hậu

hơi lay động, ta liền nói: “Hoàng thượng, sau khi lâm triều, thần thiếp cùng ngài

đi dạo trong ngự hoa viên nhé. Nhiều ngày chưa ra ngoài, cả người đều mệt mỏi.”



Hắn cúi đầu đáp lại một tiếng, dường như chợt nghĩ đến

điều gì nói: “Hoàng

hậu đã tới, thì cùng nhau trẫm lâm triều đi.”



Lần này hoàng hậu đến đây, xem ra đã chuẩn bị không ít

lời trung thành tận tâm, tới khuyên Hạ Hầu Thần chấm dứt đừng đến gặp ta nữa,

chẳng qua còn chưa kịp mở miệng, đã bị ta và Hạ Hầu Thần nói vài câu chuyện

phiếm chọc tức đến nỗi không còn lời nào để nói, chỉ có thể trả lời: “Thần thiếp xin tuân

theo khẩu dụ của hoàng thượng.”



Câu này của nàng mang theo một loại tử khí nặng nề,

khiến cho người ta nghe xong càng cảm thán. Hạ Hầu Thần than thở một tiếng,

xoay qua bình phong, đi nhanh ra ngoài cửa. Thân ảnh hoàng hậu in ở trên bình

phong, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích, cũng không đi ra.



Ta từ sau tấm bình phong vòng ra, thấy nàng vẫn đoan

trang như trước kia, tóc đen chải chuốt không hề rối loạn, đã nhiều ngày

nàng không gặp Hạ Hầu Thần, xiêm y cùng trang sức càng chọn lựa tỉ mỉ. Ta

nhắc nhở: “Hoàng

hậu nương nương, hoàng thượng đã vào triều.”



Lúc này nàng mới giật mình tỉnh ngộ, “Muội muội có khỏe

không?”



Ta mỉm cười, chỉ nói: “Hoàng hậu nương

nương, hoàng thượng kêu ngài cùng vào triều, ngài đừng nên trễ.”



Cùng hoàng đế thượng triều, đây là vinh hạnh đặc biệt

lớn lao. Tuy có bức rèm che rủ xuống, chúng triều thần thấy không rõ người phía

sau rèm, cũng không chấp thuận cho hậu phi xen vào chuyện triều chính, nhưng

ngồi cạnh ngai vàng, cùng hoàng đế tiếp nhận triều thần cúi lạy, ta nghĩ, việc

này cũng là kỳ vọng của mỗi hậu phi. Chỉ tiếc, đối với hoàng hậu mà nói, ngày

vinh quang cũng là lúc nàng suy bại.



Xem ra trong lòng nàng cũng đã ngầm hiểu, lúc đi ra

Chiêu Tường các, phải có người đỡ mới đi lại như bình thường được.



Sau khi nàng đi, Tố Linh bưng đồ ăn sáng tới, ta liền

nói cho nàng biết, người nhà nàng đã được Khang Đại Vi sắp xếp. Khang Đại Vi ở

trong mắt cung nhân bình thường, là một nhân vật như thần thánh, chuyện do hắn

tiếp nhận, nghe nói chưa từng thất bại. Tố Linh liền rưng rưng nước mắt nói lời

cảm tạ ta.



(1)Triều phục đen vàng:↑