Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 12 :

Ngày đăng: 16:10 19/04/20


“Phải, thật là ngọt ngào, bà ta để lại cô không người chăm nom, và tôi đảm bảo với cô là tôi sẽ tận dụng tối đa lợi thế đó.” Môi anh cong lên khi anh từ từ lại gần nàng. “Không như cô, tôi không thể vui mừng hơn hoàn cảnh hiện tại của chúng ta,” anh nói bằng giọng trầm.



Nàng không thể tin được. Anh ta chỉ vừa mới thỏa mãn dục vọng của mình với một trong những cô gái ở nhà bên. Anh ta đã thừa nhận tới đây để thăm nhà thổ - chứ không phải nàng. Vậy chứ một người đàn ông có thể ở với phụ nữ bao nhiêu lần một ngày đây?



Nàng sẽ bị nguyền rủa nếu tìm ra theo cách này. Nàng chỉ có thể tưởng tượng ra anh ta đang so sánh cơ thể và khuôn mặt nàng với những cô gái làng chơi xinh đẹp bên trong dinh thự. Nàng sẽ bị bỏ lại xa lắc.



“Tránh xa tôi ra. Để tôi ra cửa.”



“Để cô đi ư? Dễ như cô mong chắc?” anh chế giễu. “Tôi không nghĩ vậy… Tôi đã chờ hết một tháng để được chạm vào cô lần nữa.” Anh vươn tay ra và vuốt một lọn tóc. “Em có biết tôi đã nghĩ về đêm của chúng ta nhiều thế nào không?”



Trước khi nàng có thể ngăn mình, nàng nói lắp, “Anh – anh đã nghĩ à?”



“Tất nhiên là có. Tôi muốn em.”



Nàng tới gần để hỏi có phải anh ta vừa mới có một người thay thế đủ tốt không, nhưng nàng không muốn anh ta nghĩ nàng đang ghen. “Tại sao anh không để tôi yên? Tôi không muốn.”



Anh quan sát nàng với đôi mắt sụp mí. “Có thể em nghĩ em không muốn, nhưng cơ thể em đang nói với tôi một chuyện khác.” Anh chà bàn tay tên ngực nàng, chỉ một cú chạm rất nhanh, rất nhẹ, và hơi nóng bừng lên trong nàng. Nàng giật người tránh khỏi anh, nén lại tiếng thở hổn hển.



“Khốn kiếp, Sutherland. Hãy để tôi yên.”



“Dường như tôi không thể làm thế,” anh nói chậm rãi, như thể anh ngạc nhiên với chính mình vì đã thừa nhận như vậy.



“Chà, anh phải làm thôi. Kể cả khi tôi bị anh hấp dẫn – mà không phải vậy – tôi cũng không bao giờ thôi cảnh giác trước anh. Chúng ta là đối thủ. Mặc dù cuộc đua này chẳng có nghĩa lí gì với anh, nó là tất cả với cha tôi và tôi.”



“Tôi biết cuộc đua quan trọng.” Anh luồn một bàn tay qua tóc. “Tên khốn Tallywood đang dẫn đầu.”



“Cái gì?”



“Sáng nay tôi mới biết. Tôi biết đáng lẽ tôi nên khởi hành và đuổi theo hắn, nhưng vì lý do gì đó, hễ chỗ nào có liên quan đến em thì…” Anh dừng lời trước khi nắm cổ tay nàng và kéo nàng vào với anh. Anh cúi xuống để đặt nhẹ một nụ hôn lên cổ nàng, một cú lướt thoáng qua của lưỡi anh khiến nàng run rẩy. “Thực tế, mặc dù tôi biết là tôi nên ra khơi sớm, tôi vẫn sẽ dành phần còn lại của chiều nay trên giường với em.”



Nàng là loại còn gái hư hỏng nào thế? Tên khốn chỉ vừa mới làm tình với một người đàn bà khác; vậy mà chỉ mấy phút sau anh ta lại đang hôn nàng. Chẳng lẽ từ lần đầu tiên nàng đã không học được rằng nàng chỉ là một trong số vô vàn phụ nữ? Nàng điên tiết bởi vì nàng biết, dù không hiểu làm thế nào, nhưng nàng đơn giản biết rằng nàng sẽ không thể trải qua sự kì diệu và ngọn lửa ấy với bất kì người đàn ông nào khác. Trong khi có thể anh ta hưởng thụ điều đó mỗi đêm.



Nàng tự nhắc mình nhớ lại rằng nếu nàng thắng cuộc đua, nếu nàng đánh bại người đàn ông giờ đây đang ôm nàng, nàng sẽ cứu vãn được tương lai của nàng, cũng như của cha nàng và của Chancey. Nàng cần khơi dậy sự thù oán giữa họ lần nữa, bởi vì nàng không thể tin tưởng mình trong việc chống đỡ anh ta.



Nàng lùi lại khỏi anh ta, lười vào bàn tay cứng ngắc trên cổ tay nàng. Anh ta gườm gườm và thả nàng ra.



“Anh đang làm hoa tiêu cho tàu của anh à?” nàng đột ngột hỏi.



Trông anh ta không hề lúng túng. “Tất nhiên.”



Nàng nuốt nước bọt, rồi nghênh ngang nói, “Tuyệt vời. Thế sẽ càng ngọt ngào hơn khi tôi đáng bại anh.”



“Tức là cô đang bóng gió rằng cô lái tàu của mình?” Anh phá ra cười không chút hài hước, rồi cạnh khóe thêm vào, “Chẳng trách mà cô bị mất bánh lái.”



Máu nàng lại sôi lên, lần này rất may là vì giận dữ. “Lần này tôi sẽ không ở đó để dọn dẹp cái đống tính toán cẩu thả của anh nữa đâu,” nàng đáp trả. “Anh rất may vì còn cập cảng được đấy.”



“Nói hay lắm…” Anh ta dài giọng khi khuôn mặt chuyển sang vẻ hiểu biết, chỉ để bị thay thế bởi một vẻ mặt khó chịu khác. Nhưng không khi nào mắt anh ta thôi thèm thuồng.



“Kế sách của em không ăn thua đâu, Nicole. Thực tế em phải viện đến một trận cãi cọ cho tôi biết rằng em cũng muốn tôi nhiều như tôi muốn em.”




Khuôn mặt nàng trở nên khó đăm đăm. “Chúng ta sẽ bắt kịp.” Đặc biệt là Sutherland.



Nhiều giờ sau, khi mặt trời lao khỏi mặt nước, họ nhìn thấy vài chiếc tàu ngay ở đường chân trời. Chắc đó là nhóm tàu đầu tiên. Như thường xảy ra, vài chiếc tàu tương đương về tốc độ và thủy thủ đoàn, và không chiếc nào có thể bứt lên. Thậm chí là trên một hải trình dài mười ba ngàn dăm, rất nhiều chiếc tàu sẽ chỉ cách nhau khoảng vài dặm.



Trước mệnh lệnh của Chancey, thủ thủ đoàn gần như giương hết tất cả buồm, và họ bắt đầu truy đuổi.



Nicole cúi đầu trên tấm bản đồ được chặn bằng đá trên bàn biểu đồ của con tàu, bút chì cài sau tai. “Hãy đi về hướng nam tây nam,” nàng khuyên sau khi kiểm tra lại.



“Các con tàu đang ở hướng tây nam mà.”



Nàng nhướng mày với ông, và ông nhượng bộ; hải trình của họ hướng về phương nam xa hơn mọi con tàu khác.



Nicole cảm thấy cần phải giải thích. “Họ đã chiếm hết mặt nước rồi. Chúng ta sẽ phải đi sau hàng dặm trước khi cướp được cơ hội vượt lên.”



Chancey đăm chiêu xoa cằm. “Trước đây chúng ta chưa từng gặp khó khăn đó. Giờ con đang mang chúng ta đi đường vòng.



“Sẽ nhanh hơn –“



“Và các thủy thủ phải làm việc nhiều hơn.”



Nàng im lặng và nhấc ống nhòm lên lần nữa, hi vọng tảng lờ ông.



“Việc này không liên quan đến Sutherland chứ? Nhìn con đi,” ông nói với một tiếng khúc khích, “con đang chết dần chết mòn vì hắn vượt trước chúng ta.”



Nàng quay cái nhìn nhăn nhó vào ông. “Đó là một đòn chơi bẩn.”



Chancey cười toe và nói, “Đó là khôn ngoan, nếu con hỏi chú. Và nếu là cha con thì cũng sẽ làm như vậy thôi.”



Nàng mở mồm định phản đối. Nhưng có thể Chancey nói đúng.



“Và cả con nữa. Con đã quên chuyện mình ăn trộm hải trình của hắn à?”



“Con không ăn trộm, con –“



“Học thuộc lòng nó và vẽ lại ngay khi về đến nhà.”



Nàng lừ mắt với ông.



“Được rồi, chú sẽ theo hải trình của con,” ông nói, dịu đi một chút. “Chỉ cần bảo cho chú biết phải đi đâu.”



Và rồi mọi chuyện bắt đầu. Quy trình náo loạn theo trật tự trên boong tàu, âm thanh của ngọn gió bị khuất phục sàng sẩy những cánh buồm, và những tiếng reo hò của thủy thủ khi họ lại vượt qua một chiếc tàu khác – nàng yêu mọi thứ. Yêu cái cách mọi người làm việc cùng nhau, cách họ có thể kiểm soát con tàu dữ dằn, khiến nó tròng trành và vượt lên hết đối thủ này đến đối thủ khác. Nàng có rất ít thời gian để nói chuyện với Chancey, trừ để yêu cầu những điều chỉnh trên hải trình hay kiểm tra tốc độ, toàn bộ khoảng thời gian bận rộn này họ tiếp tục tăng tốc hướng tới Tallywood.



Trong một lúc đứng gió, người trực gác hô to “Không có dấu hiệu của Tallywood.” Phải theo đuôi Tallywood là một cái tát vào giữa mặt các thủy thủ của nàng, vì họ ghét gã đàn ông đó. Cảm nhận được sự thay đổi nơi các chàng trai, nàng hô to quả quyết, “Chúng ta còn chưa thể lo lắng chuyện Tallywood. Nếu hắn ta giống với khi tôi gặp hắn lần cuối, thì có lẽ hắn đang lạc đường ở đâu đó. Chúng ta có một đối thủ gần hơn cần phải đánh bại.”



Rồi với chính mình nàng nói thêm, “Giờ chúng ta phải gấp rút tìm Sutherland.”



Nhưng Chancey nghe tiếng nàng, và cau mày, “Ý con là “giờ chúng ta phải gấp rút tìm Southern Cross” phải không?”