Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 27 :

Ngày đăng: 16:10 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, Derek nuốt vội cà phê, sẵn sàng cưỡi ngựa tới Dinh thự Atworth, nhưng mẹ anh đã ngăn anh lại. “Mẹ cần nói chuyện với con.”



Anh lắc đầu. “Để sau ạ.”



Bà tiến tới đứng trước mặt anh. “Không! Không đợi được.”



Anh cau mày với bà, nhưng bà không chịu lùi bước. “Mẹ muốn nói với con là không điều gì có thể biện hộ cho hành vi của con đêm qua. Thô bạo với Tiểu thư Christina như thế! Mẹ đã trông thấy con ép cô ấy ra ngoài ban công. Mẹ đã trông thấy cô ấy cố gắng tránh xa con. Mẹ biết con đã trải qua nhiều chuyện, nhưng con phải bắt đầu chịu trách nhiệm cho hành động của mình đi. Không gì có thể bào chữa cho hành vi của con.”



“Cô ấy là Nicole Lassiter.”



Amanda cau mày rồi phát ra tiếng nấc. “C-cái gì? Không thể nào,” bà kêu lên. “Cô ấy chính là đứa con gái nghèo khổ mà con cứ tơ tưởng suốt từ khi trở về đấy sao? Không thể có chuyện đó được!”



“Cô ấy đã sống trên tàu của con hàng tháng trời. Con nghĩ là con nhận ra cô ấy.”



Grant đang đi xuống cầu thang. “Ai sống trên tàu anh hàng tháng trời cơ?” cậu ta hỏi, rót cho mình một cốc cà phê ở tủ búp-phê.



“Mẹ tin là chúng ta đang nói chuyện về Tiểu thư Christina,” Amanda trả lời bằng giọng không bình thường.



Grant cau mày. “Tiểu thư Christina –“



“Là Nicole Lassiter,” Amanda kết thúc.



Trông Grant như thể cậu ta đang phải nuốt những tràng cười vào trong. “Tiểu thư Christina là con gái của Lassiter ư? Anh sắp cưới con gái của Lassiter?” Cậu ta lắc đầu và cười khúc khích.



“Nếu cô ấy chấp nhận anh.”



“Anh sẽ thành người một nhà với cha cô ta mãi mãi,” Grant chỉ ra, vuốt nước mắt. “Làm sao anh xử lý được?”



Với biểu hiện đau khổ, Derek nói, “Anh sẽ làm việc phải làm.”



Amanda chen ngang, “Tất cả những điều này đều có thể là suy nghĩ vớ vẩn – bề ngoài cho thấy cô ấy không hoàn toàn muốn ngả theo con.”



“Cô ấy đã phát hiện ra con có vợ.”




“Không! Không cần –“



“Bà ta ở đây à?” Derek hỏi.



Với hơi thở như sáo, Chapman nghiêng đầu về phía cửa, và trước khi Nicole có thể nói lời phản đối, Derek nửa kéo nửa lôi nàng theo hướng ấy. Bà ngoại nàng sẽ nghĩ gì khi một người đàn ông to lớn lôi nàng vào trong phòng khách riêng u ám của bà?



Nàng cũng tự hỏi tại sao nàng chỉ dành cho anh ta sự phản đối chiếu lệ, tại sao nàng lại điên rồ tuân theo cách cư xử trịch thượng của anh ta.



Khi họ tới ngưỡng cửa phòng khách, anh gọi bà hầu tước, “Thưa bà –“



“Anh muốn gì? Tôi không bị lãng tai,” bà chen ngang mà không ngẩng đầu lên, làm rõ rằng món đồ thêu còn hấp dẫn bà hơn.



Anh không do dự. “Tôi là Derek Andrew Sutherland, bá tước Stanhope thứ sáu, và đang mang cháu gái bà tới Gretna Green để cưới cô ấy.”



Bà quả phụ thở dài sốt ruột. “Nếu anh phải làm thế…”



Derek dừng lại, rành rành kinh ngạc. “Những đồ đạc của cô ấy – liệu bà có thể gửi những đồ đạc của cô ấy tới Quán trọ Bickham tối nay không?”



Bà ngoại nàng gật đầu, như thể anh ta chỉ đang yêu cầu bà chuyền tay lọ muối.



Đôi mắt Nicole mở lớn, và anh lợi dụng sự choáng váng của nàng bằng cách kéo nàng tới cửa lần nữa. Nicole nhìn lại, kinh ngạc.



Trên mặt bà hầu tước có một nụ cười.



“Nếu anh không biết nhiều hơn thế,” Derek nhận xét khi anh đẩy Nicole vào trong xe ngựa, “Anh sẽ nghĩ là tại bà già thích anh.” Anh ta giữ giọng bình thường, như thể họ đang chuyện phiếm bên tách trà. Việc đó khiến cho Nicole khó lòng sắp xếp suy nghĩ của mình. Nàng muốn nghe có vẻ điềm tĩnh với anh, chỉ ra một cách hợp tình hợp lý tại sao họ không hợp nhau, nhưng nàng nghe như là một bà bán cá nếu so với giọng điệu của anh ta.



Nàng tự nhạo mình bằng cách nhớ lại nàng đã bực tức trước sự lừa lọc, trước ảo tưởng của anh ta rằng nàng sẽ lao đến và cưới anh ta ra sao. Những ý nghĩ của nàng ào ào như thác đổ. “Đây là hành động bắt cóc! Giống như lần trước – Tôi sẽ không chấp nhận – không lần nào nữa – không phải từ anh.”



“Đây không phải là bắt cóc. Mà là bỏ trốn,” anh chỉ ra một cách hợp lý.



“Bỏ trốn? Tôi sẽ không lấy anh. Tôi không chịu! Tôi không thể tin tưởng anh – anh đã từng bỏ rơi tôi.” Cuối cùng giọng nàng cũng vỡ ra. Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, thay thế những giọt nàng đã lau đi. “Chưa từng có điều gì làm tôi đau đớn đến thế, và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu đặt mình vào chuyện đó một lần nữa.”