Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 8 :

Ngày đăng: 16:10 19/04/20


“Lạy Chúa, Chancey, chú giết anh ta rồi!” Nicole kêu lên khi nàng quấn tấm ga giường chặt hơn nữa quanh mình. Nhào đến chỗ cơ thể bất động của Sutherland sụp xuống sàn, nàng nâng niu đầu anh đặt lên đùi mình.



“Tại sao con lại phải quan tâm?” Chancey hỏi, hai bàn tay ông nắm chặt quanh cái chùy ông đã dùng để đập vào đầu Sutherland.



“Tất nhiên là con quan tâm,” nàng cố gắng nói bằng giọng thì thào trong khi cẩn thận kiểm tra đầu và nghe tiếng thở của anh ta – thật may vẫn còn khỏe và đều. “Con không muốn anh ta chết… con chẳng muốn ai chết cả,” nàng sửa lại khi một cái nhìn giận dữ làm nhăn nhúm mặt Chancey. “Chuyện không như chú thấy đâu,” nàng nói, ước rằng bộ mặt rành rành tội lỗi của nàng không đỏ bừng vì xấu hổ.



Ông gõ nhẹ cái chùy vào lòng bàn tay mở. “Ồ, thế con định kể với chú là chú đã tìm thấy con khỏa thân trên giường của một tên hoang đàng bậc nhất London, nhưng chuyện không như chú thấy à?” Ông quay sang lườm Sutherland một cách độc địa. “Vậy hãy kể cho ta chuyện gì đã xảy ra, để ta biết phải giết tên con hoang cách nào.”



“Không!” Nàng nhào ra che cho anh. “Con đã tới đây và dần dần, con, à… con đã quyến rũ anh ta.”



“Thế à?” Ông khịt mũi, rõ ràng không tin, nhưng ít nhất ông đã buông cái chùy, để nó lủng lẻng từ một sợi dây quanh cổ tay.



Nicole cần thời gian để chế tạo ra một câu chuyện kéo chú Chancey giận dữ ra khỏi người đàn ông bất tỉnh này. “Con, à, cần mặc đồ.” Ông xoay lưng lại lập tức. Lái đề tài câu chuyện, nàng hỏi, “Làm sao chú biết con ở đâu? Sao chú qua được lính gác của anh ta?”



“Ta đã có một linh cảm xấu về con, vì thế ta ghé lại tàu để kiểm tra. Chẳng cần đến một thiên tài chết dẫm mới biết con đang ở đâu. Lính gác của hắn, ừ thì, cũng cùng chung số phận với tay thuyền trưởng,” ông kết thúc bằng giọng nhạo báng.



“Ồ,” là tất cả những gì nàng có thể nói. Nàng đặt tấm ga giường ngang bụng Sutherland và vội vã tròng áo qua đầu.



“Nhanh lên. Bọn thủy thủ của hắn sẽ trở lại sớm, và ta cần thời gian để làm việc định làm.”



“Chú chờ đã,” nàng ra lệnh khi cầm một chiếc gối và nhẹ nhàng đặt đầu Sutherland trên đó. Nàng thực sự bắt đầu sợ cho anh ta. “Nghe con này. Đó là sự thật – con là người đầu têu. Con không nói dối. Con đã bao giờ nói dối với chú chưa?” nàng hỏi cái lưng của Chancey. “Con đã bao giờ không hoàn toàn trung thực với chú chưa?”



“Có, khi con thề với chú là con sẽ ở lại trường. Hay khi con kể với chú tay đầu bếp ăn thịt đám gái của hắn. Và rồi đêm nay – khi con cử chú đi điều tra lung tung,” ông phản pháo, sự thất vọng có thể sờ thấy được.



“Đó… đó là một đầu mối quan trọng mà. Nếu không còn lý do nào khác thì cũng là để tìm thêm thông tin về Tallywood, nghi phạm số một của chú,” nàng nói cứng nhắc khi cúi đầu xuống để mặc nốt quần áo.



Ông phát ra một tràng cười gay gắt. Rõ ràng chính nàng cũng thấy câu trả lời của nàng thật chẳng ra sao. Điều nàng đã làm thật là tệ. Nàng đã cử Chancey đi điều tra một chuyện vớ vẩn như là bữa tiệc nửa đêm trên cầu của Tallywood.



“Được rồi, được rồi,” nàng cáu kỉnh thừa nhận. “Nhưng chú phải tin con trong chuyện này.”



Khi nàng bắt đầu đi ủng, Chancey quay lại và nhìn nàng dò hỏi. “Ta phải thừa nhận là chúng ta không thể đổ hết lỗi lên đầu Sutherland. Con xinh đẹp và đến chỗ hắn ta không người đi kèm sau khi đã lén lút trên cảng suốt đêm. Những gã xấu xa có thể nghĩ con là loại hư hỏng.”



Nicole đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt ông, không sợ hãi. “Con đã muốn chuyện này, chú Chancey. Và con không hối hận.” Nàng không hề - trong tâm trí nàng, Sutherland đã cho nàng một món quà. Thậm chí cả với những lời gay gắt và giận dữ của anh ta, nàng cũng sẽ không đánh đổi khoảng thời gian trên giường anh với bất kì thứ gì.



Một lúc sau, Chancey thả ra một tiếng thở dài thườn thượt. “Giờ chú sẽ để hắn sống, nhưng” – ông giơ một bàn tay lên cắt ngang lời nàng – “chỉ là vì con sẽ lấy hắn.”



Cưới anh ư? Derek nghĩ khi anh tỉnh lại. Anh vật lộn để nuốt lại một tiếng chửi thề khi từng đợt áp lực dữ dội liên tiếp đập vào đầu anh. Anh khẽ hé mắt khi nén lại một tiếng rên đau đớn, biết rằng nếu anh phát ra âm thanh nào thì tên khổng lồ với chiếc chùy kia sẽ lại đánh anh bất tỉnh.



Khi anh đã tập trung được mắt mình, anh lén quan sát cặp đôi đang cãi nhau. Người đàn ông quay mặt khỏi anh, nên tất cả những gì Derek nhìn được là tấm lưng rộng của ông ta. Nhưng dựa vào kích cỡ có thể nói ông ta chính là người đã đi cùng Nicole tới nhà tù. Bản thân Derek đã là người to lớn, nhưng con voi ma mút kia có thể còn nặng hơn anh đến hai stone (13kg).



Và Nicole… Nicole bé nhỏ đang công khai thách thức ông ta, lắc đầu giận dữ trước mệnh lệnh phải cưới Derek của ông ta.



“Hắn đã hủy hoại con. Cho dù là cha con cũng sẽ buộc phải gả con cho hắn, Nic à.”



“Sutherland ư? Hãy nghĩ về điều chú đang nói,” nàng nói vẻ không tin nổi. “Hơn nữa, cha sẽ không biết.”



“Con biết là chú sẽ kể cho ông ấy mà, nhóc.”


“Nếu Lassiter thắng lần này thì rốt cuộc công ty của ông ta sẽ có cơ sở vững vàng. Ông ta có thể dễ dàng cướp đi càng nhiều công chuyện làm ăn của chúng ta.”



“Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.”



Cặp lông mày của Grant nhíu lại với nhau. “Tại sao hai người lại ghét nhau đến thế?”



Derek uống rượu trong khi cân nhắc câu trả lời. “Lão tấn công anh vì lão có sự căm ghét tự nhiên của người Mỹ với giới quý tộc – đàn ông cần phải có con đường riêng của mình và tất cả những thứ vớ vẩn như thế.” Anh nhìn lên trong khi nhận ra Grant vừa mới nói điều gần giống thế, nhưng lờ đi cái nhíu mày của em trai. “Lão than phiền với bất kì ai chịu lắng nghe là anh được đặt vào tay mọi thứ trong khi lão phải làm việc không biết mệt mỏi.”



“Anh biết là điều đó không đúng,” Grant nói. “Còn anh? Vì sao anh ghét ông ta?”



“Trong số mười hai chuyến hàng mà chú vừa mới nhắc tới, lão chịu trách nhiệm trực tiếp cho ít nhất là bốn chuyến –“ Một tiếng gõ cửa chen ngang cuộc nói chuyện căng thẳng.



Khi Derek cho phép, Jeb bước vào và nói, “Thuyền trưởng, chúng tôi nhận được hàng đến. Tôi chỉ muốn đảm bảo là chúng ta không nhận hàng tươi sống cho đến khi có quyết định ra khơi.”



Bất kể Grant đọc được điều gì trên mặt Derek cũng khiến anh siết chặt hai nắm tay. “Có quyết định ra khơi – quyết định chết tiệt nào thế?” anh nghiến răng trèo trẹo. “Tại sao anh còn chưa mua đồ dự trữ?”



Jeb quyết định rằng đây là cơ hội tốt để thoát ra, với một tiếng “Xin lỗi, thuyền trưởng,” ông ta vội vã đóng cánh cửa lại phía sau.



“Bình tĩnh nào. Anh có kế hoạch ra khơi chứ,” Derek nói. “Chỉ là chưa đi thôi.” Nhìn thấy cái nhìn không khoan nhượng trên mặt em trai, anh miễn cưỡng bắt đầu kể về Nicole.



“Derek, đừng có tưởng em là đồ ngu,” Grant nói khi anh kết thúc. “Anh đừng mong em tin anh đang tìm kiếm một người đàn bà. Chứ chưa nói đến đó là con gái Lassiter.”



“Là thật đấy. Và việc đó quan trọng với anh.” Anh uống một ngụm lớn brandy. “Rõ ràng chú chưa nghe, Lassiter hiện đang ở trong tù. Và sẽ còn ở đó cho đến sau cuộc đua. Không có lão, Southern Cross chẳng có đối thủ nào.”



Trong khi Grant ghi nhận thông tin mới này, Derek nói tiếp, “Và việc gì phải vội vã ra khơi hôm nay nào? Anh sẽ thắng, và nếu anh không thắng thì việc tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Chúng ta mất thêm vài hợp đồng nữa? Chú biết việc đó không đủ đánh sập chúng ta mà.”



Grant đứng sừng sững trước bàn anh. “Anh không còn chút tự tôn nào sao? Peregrine có thể là hãng tàu lớn nhất ở Anh Quốc, đã đang trên đà trở thành hãng lớn nhất. Nhưng rồi anh để cho một người đàn bà nghiền nát anh, và kết quả là sao, trả giá bằng công ty này?” Ánh mắt Grant nhìn thấu vào anh. “Em mừng vì gã người Mỹ đã đẩy chúng ta ra. Ông ta xứng đáng hơn chúng ta.”



“Nói thế hơi quá –“



“Anh biết thừa là không phải. Nghĩ về những người làm cho chúng ta đi. Chuyện gì sẽ xảy ra cho tất cả những người đang làm việc cho hãng tàu? Cho gia đình các thủy thủ? Em không thể nói với anh em mừng thế nào khi thấy công ty phát triển, khi chúng ta làm hồi sinh thêm một thị trấn cảng khác. Còn bây giờ, không thèm nghĩ đến bất kì một ai, anh đang giết dần thứ duy nhất khiến em tự hào.”



Derek nhún vai bất cần chỉ để chọc tức cậu ta.



Grant thở dài và thay đổi chiến thuật. “Anh có thể mặc xác tất cả những ai từng biết anh, nhưng phần còn lại trong gia đình anh thì không thể.”



“Vậy ra chuyện là thế hả?” Derek hỏi. “Chỗ đứng của chú trong giới thượng lưu? Giờ thì tôi đã thấy rồi, chú và Mẹ ở vũ hội của Phu nhân Sarah, lắng nghe những câu chuyện về một kẻ thừa kế say xỉn phóng đãng. Họ có thì thào về tôi không? Về chuyện tôi đang hủy hoại cái vốn đã là một sự thoái hóa xuống lớp thương buôn của một dòng họ lâu đời?”



Cả hai người đàn ông nhìn trừng trừng vào nhau, không ai sẵn sàng lùi bước.



Ánh mắt lạnh như băng, cuối cùng Grant nói, “Em sẽ lái con tàu này nếu anh không lái.”



Derek nhận ra việc này sẽ dẫn đến chuyện gì. Phải, anh sẽ có mọi thời gian trên đời để tìm Nicole. Nhưng rồi anh sẽ phải nhận việc quản lý sự sản.



“Quên đi. Anh sẽ lái,” Derek nói. “Khi nào anh thấy thích.” (ngang như cua)



Grant chiếu cái nhìn giận dữ vào anh, và Derek chắc chắn cậu ta sẽ lao vào anh – thực sự mong như thế. Nhưng rồi sự kiềm chế của Grant nổi lên. Sự kiềm chế vô dụng, chết tiệt ấy. Grant kiểm soát bản thân, nhưng nói bằng giọng gay gắt. “Trông như thể anh sắp tự hủy hoại một lần nữa vì một người đàn bà. Chỉ là lần này anh sẽ mang tất cả mọi người theo cùng.” Anh bắt đầu bước ra cửa nhưng quay lại. “Anh là tên con hoang ích kỉ khốn kiếp nhất mà tôi vô phúc gặp phải. Việc chúng ta có máu mủ với nhau càng làm sự sỉ nhục to lớn hơn.”