Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 22 : Sinh non

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


Việc Cao Quý Nhân mang thai đến nay cũng được gần 2 tháng, trong thời gian này bên Hàm Phúc cung của Hoa Phi là nơi mà Cao Quý Nhân ở ai ai cũng đều cảnh giác cao độ.



Nữ nhân mang thai trong 3 tháng đầu là quan trọng nhất, qua được 3 tháng thì mới gọi là thành công 1/3.Mà Hoa phi không biết là có tâm tư như thế nào lại đặc biệt cẩn thận với đứa bé trong bụng Cao Quý Nhân.



Có người nói nàng vì không có con nên muốn chăm sóc cho đứa nhỏ của Cao Ngọc Linh, vì dù gì phân vị của nàng ta quá thấp cơ bản không thể giữ bên người mà nuôi dưỡng. Lại có người nói rằng Hoa Phi được Hoàng thượng ân lệnh bảo vệ đứa bé của Cao Quý Nhân. Nhưng dù là lý do nào đi chăng nữa thì việc này cũng rất đáng ngờ.



Ninh Vũ Ngưng đang cùng Hàn đế đi dạo Ngự hoa viên thì vô tình gặp được Hiền phi, nàng ta không biết là vô tình hay cố ý mà lại trùng hợp đưa Đại công chúa ra đây xem cá Chép Hoa Tây vực vừa tiến cống.



- Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng / nữ nhi thỉnh an phụ hoàng.



Vũ Ngưng nhìn nhìn đứa bé, công chúa Tống Hoàng cũng được 5 tuổi, tướng mạo rất giống với Hiền Phi, đặc biệt là đôi mắt, rất đáng yêu rất xinh đẹp.



Khụy gối, nàng hành lễ:



- Thiếp thân thỉnh an Hiền Phi, Đại công chúa.



Hiền Phi cười cười, cho nàng đứng lên:



- Ninh muội muội không cần đa lễ, đều là người trong nhà cả.



Một giọng nói non nớt đáng yêu vang lên:



- Phụ hoàng, hôm nay mẫu phi đưa con đi xem cá, người xem cá trong hồ rất đẹp, rất đẹp a..



Hàn đế vương tay bế nữ nhi vào lòng, trên môi tự giác cong lên thêm một chút, xoa xoa má trắng trẻo của con, hắn hỏi:



- Tiểu Hoàng có thích không?



Đại công chúa gật gật đầu:



- Thích, thích lắm.



- Được, phụ hoàng cho người đem vào cung cho con một hồ đầy cá có được hay không?



Đại công chúa vỗ vỗ tay, hôn cái chụt lên má của hắn:



- Dạ được, dạ được. Phụ Hoàng lại là tốt nhất, là tốt nhất.



Hiền Phi một bên đi đến, vỗ vỗ lên người công chúa, một nhà ba người thật vô cùng hạnh phúc.



Bất giác Vũ Ngưng đưa tay đặt lên bụng, một cổ đau lòng dâng lên. Nếu như khi ấy đứa nhỏ của nàng cũng còn, thì có lẽ bây giờ cũng đã lớn bằng đại công chúa. Chỉ là đứa nhỏ của nàng vô phước....



Lại nhìn về phía Hiền phi trong mắt không thể che giấu được tia phẫn hận, mà một cảnh này toàn bộ đều thu vào mắt Hàn đế. Dù rất nhanh sau đó Vũ Ngưng nàng chớp mắt khôi phục lại bộ dáng ban đầu.




Một thân y phục trắng, sắc huyết nhợt nhạt, đi muốn không vững, Cao Ngọc Linh vừa khóc đến hoa lê đái vũ mà đi đến chỗ Hoàng đế.



- Hồi Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thiếp thân, làm chủ cho hài tử của người. Thiếp thân cầu người...



Tiếng khóc thê lương vang lên, ai nấy nghe đến đều có chút đau lòng.



Hàn đế nhìn Cao Ngọc Linh, dù sao cũng là nữ nhân vừa sinh non, nên nhẹ nhàng một chút.



- Người đâu, dìu Cao Quý Nhân ngồi lên ghế, lấy cho nàng chăn ấm.



Ngọc Linh cảm thấy ấm áp muôn phần, lại tin chắc rằng Hoàng thượng thật sự yêu nàng ấy. Không yêu sao lại có thể quan tâm nàng ấy nhiều đến như vậy?



- Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thiếp thân, là có người muốn hại thiếp thân.



Hàn đế trầm giọng, hỏi:



- Cao Quý Nhân ngươi nói là ai?



Ánh mắt Cao Ngọc Linh dạo qua một vòng, sau đó sắt lạnh nhìn về hướng trên cao, nơi mà Vũ Ngưng đang ngồi. Nàng quát lớn:



- Chính là ả ta thưa Hoàng thượng, là Ninh Vũ Ngưng!



Nói rồi nàng ta muốn nhào lên phía trên, Hàn đế nhanh chóng che trước mặt Vũ Ngưng, khiến Cao Ngọc Linh đụng trúng người hắn mà té ngã.



Cao Ngọc Linh hoảng hốt sợ hãi, nàng run run:



- Thiếp thân, thiếp thân không cố ý đụng trúng người, không cố ý.



Hàn đế phất tay, quay sang nhìn Vũ Ngưng, thấy nàng không việc gì hắn mới đi về chỗ ngồi.



Mà một màn này trong mắt các phi tần đều thấy rõ, Hoàng thượng che chở cho Vũ Ngưng hết lòng!



- Ngươi nói ai hại ngươi?



Tiếng Hiền Phi dịu dàng vang lên phá tan bầu không khí sượng ngắt.



Mà lúc này Cao Ngọc Linh cũng đã định thần trở lại, nàng ta bình tĩnh hơn, lại dùng ánh mắt đao gươm nhìn Vũ Ngưng. Nàng gằn từng tiếng:



- Là cô ta, chính cô ta ganh tỵ với thiếp thân.



Cao Quý Nhân tay run run chỉ thẳng vào Vũ Ngưng, trong mắt không gì ngoài câm phẫn!