Tiên Hồng Lộ
Chương 668 : Đại tu sĩ Hóa Thần!
Ngày đăng: 20:52 22/04/20
"Ầm!"
Dưới một vòng phần thần oanh kích, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
"Bùmbùmbùm..."
Đám liệp sát giả âm thẩm ẩn núp tại trường tổng cộng hai ba chục người, ớ dưới vòng phản thẩn oanh kích này gần như chết hết.
"Phù phù phù!"
Chi có ba gã Thòng Huyền giả may mắn còn mạng sống, liên tục hộc máu, kêu lên một tiếng đau đớn.
Bạch Mân tiên tử thực lực vếu nhất, thán thể mềm mại lảo đảo một hỗi, rổt cục mềm nhũn ngã xuống đất. gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Àm Hắc đẩu mang mặt nạ. vết máu trừo ra nơi khóe miệng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi:
- Mau thổi lui! Nếu đê hắn chạy tới. chúng ta vốn không có chút cơ hội còn sổng sót.
Giờ phút này đại tu sĩ Hóa Thẩn phát động công kích với bọn họ. vẫn còn chưa có tới nơi. vừa rồi chẳng qua là phần thẩn công kích cách xa ngoài ngàn dặm.
Hơn nữa, còn là phán thẩn hóa thành mấy chục cái, cùng một lúc công kích mấy chục người.
- Rút lui?
Bạch Mân tiên tử cười với vẻ sầu thảm:
- Ta chạy không thoát rồi!
Nàng đã bị thương tâm thần nặng nhất, điều này cũng có liên quan với cảnh giớii tu vi của bản thân, giờ phút này nàng tự biết không thê chạy thoát.
- Hóa Thần... đại tu sĩ?
Ánh mắt Huyết Luân Tử Thẩn run lên. dường như cũng rơi vào trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng: "Nếu ớ trạng thái toàn thịnh, ta còn có thể có hai ba thành chạy thoát, nhung giờ phút này đà liên rục bị thương..."
- Chạy!
Mặt nạ bộ xương khô trên mặt Àm Hắc nổi lên một quầng trắng mờ. mặt nạ kia dường như là vật sống động, hóa thành một con lệ quỷ tanh máu dữ tợn.
Hắn hóa thành một đám mâv xám chạy đi hướng phương xa.
Nhưng mà, đúng lúc này.
"Âm!"
Đợt oanh kích thứ hai của phán thẩn buông xuống, tầng mâv phía chán tròi rung chuyển, uy áp mành liệt khiến cho người ta nghẹt thớ.
- A...
Bạch Mân tiên tử thét lên một tiếng thám thiết, hộc máu bó mình, linh hồn đi trước một bước hồn phi phách tán.
Nên nhớ tu vi của nàng là cấp Thông Huyển, thế mà dưới hai đợt phần thẩn oanh kích, trực tiếp bị xóa bỏ.
Càng đáng sợ chính là phản thẩn công kích còn chia làm mấy cồ, phán biệt công tới hướng Huyết Luân Tử Thần và Àm Hắc.
"Phù!"
Huyết Luân Tử Thần lại hộc máu, thất khiếu đổ máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
- ỏ! Ngươi nhưng lại không chạy nữa?
Lục Tương mim cười, không có lập tức động thủ. có chút không thể tin hỏi.
- Vói tốc độ của Dương mỗ. nểu muốn tránh khói phạm vi thần thức rộng lớn của các hạ. không khả thi lắm!
Dương Phàm đã đánh giá được thẩn thức của Lục Tương, có thể trong nháy mắt bao phủ phạm vi vạn dặm.
Mặc kệ hắn thi triển loại bí thuật thẩn thông nào. đểu không có loại nào có khả năng chi trong khoảng nửa khắc độn ra ngoài một vạn dặm.
Mà so đấu tốc độ. Dương Phàm cũng không phái đối thủ của đại tu sĩ Hóa Thần, huống chi công pháp Lục gia là sớ trường về tốc độ.
- Ngươi rất tự hiểu lấy mình.
Trong mắt Lục Tương nhưng lại lộ ra một vẻ tán thường.
- Vân tướng đại nhản! Ta theo các ngươi trờ về gặp đại ca. các ngươi có buông tha cho Dương đại ca không?
Tiêu Hân hơi có vẻ khán câu hói.
- Công chúa điện hạ, người này không phải là hậu duệ Tiên Tẳn. mà lại có được Chí Bảo Long Khí, ngài thân là hoàng tộc Đại Tần mà vẫn che chở cho ngoại nhân này sao?
Lục Tương nói giọng đểu đểu, nhưng lập tức lại làm cho Tiểu Hân á khẩu không trả lời được.
- Cái này...
Tiểu Hân cắn chặt hâm răng trắng, đôi mắt sáng có hơi né tránh:
- Hắn là bạn tốt nhất ta quen ở bên ngoài, ta nhắt định không thể để hắn bị thương.
- Tiểu Hân! Trận chiến đấu kế tiếp, muội không thể nhúng tay. không nén làm vật hy sinh vô ích.
Dương Phàm sắc mặt hờ hững, ôm Tiểu Hán đẩy nàng ra xa ngoài mấy dặm.
Lục Tương trong mắt lộ ra dị sắc, trong lòng khâm phục, gật đẩu nói:
- Không nói đến tu vi địa vị. ngươi đích thật là một người đáng kính nê.
- Dương mỗ chưa bao giờ để ý tới thân phận của Công chúa Tẩn Hân, nàng nếu có thể đổi đãi thẳng thắn thành khẩn như thế. che chở cho một ngoại nhân như ta. Như vậy Dương mỗ. tự nhiên sẽ không để cho nàng thất vọng.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, nói với giọng điệu đểu đểu nhưng lại đủ để cho người xúc động.
- Chi tiếc, hôm nay gặp phải ta, ngươi khó thoát khói chết!
Lục Tương nói có vẻ tiếc hận, nếu không phải lập trường đối lập nhau, thậm chí hắn hy vọng có thê kết giao cùng Dương Phàm.
- Khó thoát khói chết? Điểu đó thì chưa chắc!
Dương Phàm cười trừo phúng:
- Nếu không có thế lực mờ ám âm thâm dẫn dắt, Vân tướng đại nhân! Cho dù ngài đạt tới đại tu sĩ Hóa Thán, cũng khó có thê che lấp thiên cơ, đuôi kịp được ta.
- Cái gì?
Lục Tương chợt ngưng trọng, chấn động, biến sắc.