Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 496 :
Ngày đăng: 22:54 19/04/20
Nhân Gian Tiên Cảnh.
Ninh Tuyết Dung kinh dị nhìn thiếu niên tóc đỏ trước mặt, phát hiện đối phương chính là Triệu Thụy - huynh đệ tốt từng trải qua sinh tử với Trương Hằng.
Lúc trước, Triệu Thụy vì bảo hộ cho Cực Diễm Môn mà liều mạng thiêu đốt sinh mệnh, đồng quy vu tận với Băng Phong thượng nhân, khiến Trương Hằng vô cùng bi ai.
Cuối cùng cũng may có tỷ tỷ của hắn là Triệu Tịch Nguyệt buông xuống, cứu hắn đi khiến trong lòng Trương Hằng giảm đi đôi chút hối hận.
- Ngươi là Ninh Tuyết Dung...
Triệu Thụy cũng trợn mắt há mồm nhìn tiên tử áo trắng trước mặt.
Giờ phút này, Ninh Tuyết Dung cũng đã rất khác mấy năm trước, trên người ẩn ẩn lộ ra khí tức phiêu nhiên tiên trần, đã không giống người thế tục, lại đang ở trong Đông Vân đại lục này...
Hai người chăm chú nhìn nhau một chút rồi cùng cười.
Khóe miệng Vũ Vô Cực hiện lên vài tia tiếu ý:
- Triệu Thụy, chẳng lẽ ngươi không chào đón bằng hữu ta sao?!
- Các ngươi theo ta.
Triệu Thụy cực kỳ cao hứng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, vội vàng mang theo hai người bay vào trong Nhân Gian Tiên Cảnh.
Khi xuyên qua sương mù đầy trời, Ninh Tuyết Dung đột nhiên cảm giác bản thân mình như tiến nhập vào một không gian khác, tất cả thần thông dính dáng tới không gian pháp tắc của mình đều mất đi tác dụng.
- Nơi này kỳ thật là một Lĩnh vực không gian. Điểm hiếm có chính là nó có thể đi thông Thượng giới và Hạ giới!
Vũ Vô Cực giải thích cho Ninh Tuyết Dung.
Thông suốt hai giới Thượng Hạ.
Ninh Tuyết Dung giật mình không thôi, ngưng mắt nhìn chăm chú phiến khu vực như tiên cảnh phía trước nhưng cũng không nhìn ra được chút manh mối nào.
- Triệu mỗ có tài năng gì mà có thể khiến Ma Tôn các hạ đích thân tới nơi này vậy?!
Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên trong phiến Nhân Gian Tiên Cảnh này, không hề mang theo một chút phàm tục, cũng không ảnh hưởng bởi môi trường bốn phía.
Vừa dứt lời, một trung niên mặc lục bào hiện ra trước mặt ba người.
Sự xuất hiện của hắn không gây ra bất cứ một tia không gian dao động nào, cũng giống như hắn vốn đã đứng ở đó.
Trung niên mặc lục bào này rất nho nhã ôn hòa, làn da trắng sáng như phác ngọc, hai mắt trong vắt như hai giọt nước, cả người đứng đó khiến cho người ta cảm giác sinh cơ bừng bừng, như dung nhập vào tự nhiên.
- Tuyết Dung, không bằng ngươi trước lưu lại Nhân Gian Tiên Cảnh một thời gian đi, nhiều nhất là trăm năm ta sẽ trở về.
- Tới tận trăm năm sao?!
Đôi mi thanh tú của Ninh Tuyết Dung khẽ nhíu, dường như có chút không muốn.
- Đúng thể, Chỉ cần trăm năm ta có thể đập nát cái mai rùa kia.
Vũ Vô Cực không quản tới việc Ninh Tuyết Dung không tình nguyện, đôi mắt nhìn về phía xa xa, xuyên qua không gian, dường như thấy Yêu Hoàng Giới ở nơi xa xôi kia...
- Nhưng ngài nói qua không lâu nữa sẽ thả ta đi sao?! Hiện tại sao lại lâu như vậy?!
Ninh Tuyết Dung bướng bỉnh nói, rất không cam lòng.
- Chỉ là một trăm năm mà thôi, nháy mắt cái lẽ sẽ qua, sao có thể nói là lâu chứ?! Ngươi tu luyện một trăm năm ở Nhân Gian Tiên Cảnh này, được vị tiền bối này trợ giúp cũng có thể dễ dàng vượt qua qua một lần thiên kiếp cuối cùng, tiến vào Đại Thừa Kỳ.
Vũ Vô Cực lơ đểnh nói.
Một trăm năm đối với đại nhân vật thượng giới như Vũ Vô Cực mà nói chỉ là một chút thời gian mà thôi!
- Ninh Tuyết Dung đã tu luyện tới Độ kiếp kỳ... Hơn nữa vượt qua vài lần thiên kiếp!?
Triệu Thụy ở bên cạnh âm thầm kinh hãi, không ngờ Ninh Tuyết Dung lại có tiến bộ nhanh như vậy!
Hắn lại không biết bản thân Ninh Tuyết Dung có được Lam Tinh Chi Lệ, sau khi bị Vũ Vô Cực đưa về Thượng giới, thiên địa nơi đó tồn tại Tiên Linh Khí, với tư chất từng dùng Linh Thần Đan, dưới sự trợ giúp của Vũ Vô Cực, nhanh như vậy đã tiến vào Độ kiếp kỳ cũng có thể lý giải được!
Thấy Vũ Vô Cực nói vậy, Ninh Tuyết Dung đành phải gật đầu, thầm nghĩ nếu mình tu luyện tới Đại Thừa Kỳ thì nhất định sẽ không trở thành trói buộc đối với Trương Hằng, thậm chí có thể kề vai sát cánh với hắn.
- Đây là một lũ thần thức của ta, sẽ ở lại nơi này.
Vũ Vô Cực duỗi tay ra, một đạo quang diễm tinh khiết vô cùng bay tới bên cạnh Ninh Tuyết Dung, dung nhập vào lòng bàn tay nàng.
- Nó có thể bảo vệ ngươi an toàn!
Vũ Vô Cực dặn dò một câu, cũng không chào hỏi cha con Triệu Hồng Vân, đưa tay lên huơ một cái, trong hư không xuất hiện một hắc động.
Không nói hai lời, Vũ Vô Cực trực tiếp nhảy vào trong động khẩu này, biến mất khôi nơi này.
- Phụ thân, hắn cứ như vậy mà đi sao...
Triệu Thụy có chút bất an nói.