Tiên Ngạo
Chương 712 : Phục kích giữa đường
Ngày đăng: 23:09 19/04/20
Tên Tần Hồng Vũ này là một tên tiểu nhân, lấy oán trả ơn, mặc dù căn cốt của hắn bình thường, tu vi tương lai có hạn, thế nhưng Dư Tắc Thành vẫn bóp chết một tia khả năng này. Đây là tính cách của Dư Tắc Thành, người nhường ta một thước, ta nhường hắn một trượng, người khi ta một tấc, ta giết cả nhà ngươi. Tam Băng Chân Nhân kia xin lỗi Dư Tắc Thành, đã giải trừ được họa sát nhân.
Khoái ý ân cừu, bằng không tu tiên cái gì, trường sinh bất lão kia quá xa vời, phi thăng Tiên giới kia quá hư ảo, chỉ có khoái ý ân cừu này mới là chuyện thực tế nhất trước mắt.
Sau khi đưa đệ tử Trương Vân Động đi, Dư Tắc Thành trở về Băng Tuyết Thần Cung, lúc này hắn cũng không sử dụng Súc Địa Thành Thốn, mà ngự kiếm phi hành, bởi vì hắn muốn tĩnh tâm suy nghĩ một chút.
Đầu lưỡi của Trương Vân Động được Dư Tắc Thành thu lại dùng bí pháp bảo hộ, tương lai có thể nối lại cho hắn, có thể khôi phục bình thường.
Người này tính cách quá cương liệt, hoặc là nói quá quyết đoán, mình bảo hắn ngậm miệng bộ hành, hắn liền đoạn lưỡi minh chí, điều này cùng ấn tượng của mình đối với hắn có chút không giống, ở trong ấn tượng của mình, Trương Vân Động già dặn không gì sánh được, trong lòng có quy tắc, không nghĩ tới cấp tiến như vậy.
Đoạn lưỡi mình chí như vậy, kỳ thật cũng không phù hợp bản ý của mình để hắn khổ tu. Chẳng qua điều này không ảnh hưởng gì, mỗi người đều có quyền lựa chọn đạo lộ thuộc về mình, mình chỉ là sư phụ của hắn, dẫn hắn đi lên con đường này mà thôi.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân, chỉ cần hắn trong vòng mười chín năm đi tới Hiên Viên Kiếm Phái, một đường khổ tu là được, mình sẽ thật sự xem hắn là đệ tử, truyền thụ cho hắn Hiên Viên Lục Kiếm, cho hắn cơ hội này.
Dư Tắc Thành chậm rãi ngự kiếm trở về Băng Tuyết Thần Cung, dọc trên đường đi, mặt đất sông băng thỉnh thoáng phát ra tiếng nổ, có lúc vết nứt đột nhiên xuất hiện, có lúc tuyết lở đột nhiên bạo phát.
Một kích của bản mệnh pháp bảo Bàn cổ Phủ của Dư Tắc Thành kia mặc dù bị ba đại Chân Nhất, sử dụng bốn món Tiên Thiên Linh Bảo vô thanh vô tức ngăn cản, thế nhưng tác dụng của lực lượng vẫn còn. Kỳ thực lực lượng một kích kia bị hóa giải phân tán đến trên toàn bộ đồng tuyết sông băng, trong vòng ba ngày toàn bộ sông băng Bắc Cực Thiên này nhất định có biến hóa cực lớn phát sinh, hình thành một trận hạo kiếp.
Bốn kiện Tiên Thiên Linh Bảo, Dư Tắc Thành yên lặng hồi tưởng, quả nhiên là diệu dụng vô cùng, quy giáp kia hẳn là Băng Tuyết Thần Giáp trong truyền thuyết, mình chỉ nghe qua tên, thế nhưng không biết lai lịch thế nào.
Chính là Vạn Tái Hàn Huyền kia, một trong những thượng cổ cường lực yêu ma, nàng nhìn Dư Tắc Thành, sắc mặt băng lãnh, nói:
- Phát hiện ta rồi, nhanh một chút lấy phi xa trị giá năm phương linh thạch ra, chỉ cần đưa phi xa cho ta, ta tạm tha cho ngươi.
Dư Tắc Thành sửng sốt, nói:
- Cướp đoạt? Ngươi điên rồi sao? Một kích mới vừa rồi của ta ngươi có thể chống đỡ được không? Cướp đoạt của ta? Ngươi thực sự điên rồi?
Vạn Tái Hàn Huyền nói:
- Đừng tưởng rằng ta sẽ rút lui, tâm địa của loài người các người gian xảo là nhiều, chỉ giỏi phô Trương thanh thế. Trong phạm vi trăm dặm này đã bị Hàn Huyền khí của ta phong bế, không ai có thể cứu ngươi, ở dưới Hàn Huyền khí của ta cho dù là Chân Nhất cũng không cách nào dò xét, chỉ cần ngươi đưa phi xa cho ta, ta sẽ tha cho ngươi.
- Một chiêu kia của ngươi cần tụ khí ba trăm nhịp thở, hùng mạnh thì hùng mạnh, thế nhưng ta có thể giết chết ngươi vô số lần trong thời gian ba trăm nhịp thở này. Hơn nữa ngươi đã sử dụng một lần, ta không tin ngươi còn có thể lập tức sử dụng một lần nữa.
Trong quá trình nàng nói, nàng vẻ mặt lo lắng, dường như e ngại cái gì. Dư Tắc Thành đảo con ngươi vài vòng, chợt nói:
- Tốt, tốt, cho ngươi không thành vấn đề, đúng rồi, ngươi cần linh thạch làm gì? Ngươi là một yêu ma, không hấp thu linh khí thiên địa, luyện hóa yêu khí, lại bắt chước tu sĩ hấp thu linh khí của linh thạch, điều này quả thật không thể nào hiểu được.