Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang
Chương 10 :
Ngày đăng: 00:21 22/04/20
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Nhị sư huynh nhẹ cười, nói: “Đứa nhỏ này, chỉ biết nghĩ lung tung.”
Được nghe câu nói này, ta khẽ cười thành tiếng, không thể ngăn nổi giọt nước mắt hạnh phúc lăn xuống.
Ta vội vàng xoay người, trèo lên giường, quay mặt vào trong nói mình muốn ngủ thêm.
Nhị sư huynh đắp chăn cẩn thận, an bài mọi thứ ổn thỏa rồi mới ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, ta xoay người, ngửa mặt nhìn trần nhà, trong lòng vẫn không thể tin nổi đây là hiện thực.
Mãi cho đến tận buổi tối nay ta mới biết nơi mình đang ở chính là Ám Tử sơn trang.
Trang chủ Ám Tử sơn trang đang lâm đại bệnh, mọi việc lớn nhỏ từ trước đến nay đều do một tay nhị thiếu gia – con trai thứ của trang chủ quán xuyến. Từ ngày nhị sư huynh trở về hết thảy mọi việc đều giao lại cho sư huynh, còn nhị thiếu gia chỉ đứng cạnh hỗ trợ đại huynh.
Nhị sư huynh họ Tử, tên một chữ Ngọc, là con cả do đại phu nhân sinh ra.
Mẫu thân của nhị sư huynh là cháu gái của trang chủ Phượng Hoàng sơn trang nên sư huynh cũng chính là ngoại tằng tôn (chắt ngoại) của trang chủ.
Điều đó cũng nói lên được một phần sự có mặt của sư huynh trong Phượng Hoàng sơn trang năm hắn mười tuổi.
Ta không biết tình cảm giữa mẫu thân nhị sư huynh và trang chủ có tốt đẹp hay không. Khi ta nhoẻn miệng cười hỏi thăm một số tin tức từ nha hoàn trong phủ thì nàng đỏ mặt nói với ta rằng: Mẫu thân nhị sư huynh do khó sinh mà mất. Nàng mất chưa được ba tháng thì trang chủ liền nạp thêm thiếp – là thanh mai trúc mã trước kia của trang chủ.
Chưa tròn mười tháng sau thì thiếu phu nhân hạ sinh nhị thiếu gia.
Nàng còn nói: Nhị thiếu gia từ bé đã được trời phú cho tư chất thông minh, thanh khiết mà sắc sảo, đối xử với mọi người rất ôn hòa nên được lão gia cùng mọi người trên dưới trong phủ yêu quý.
Nàng còn nói: “Nếu… nếu như…”
Ta cố hỏi: “Nếu như làm sao?”
Nàng nhìn ngó xung quanh một hồi, cúi đầu nói: “Nếu đại thiếu gia không phải ngoại tằng tôn của trang chủ Phượng Hoàng sơn trang thì rất có thế người kế thừa Ám Tử sơn trang đã là nhị thiếu gia.”
Những năm gần đây, vì trang chủ bệnh tình ngày càng nặng nên nhị thiếu gia đã tận lực quản lý tốt mọi công việc lớn bé trong trang, còn làm sản nghiệp của sơn trang ngày càng phát triển.
Ta “Ân” một tiếng, cáo từ rồi trở về sương phòng ngồi ngây ngốc.
Ta nghĩ rằng, nhị sư huynh lần này trở về quản lý toàn bộ gia sản của phủ mà từ trước đến nay đều ở trong tay của nhị thiếu gia nên khiến lòng người ghen ghét cũng đúng thôi.
Các vị trưởng lão trong sơn trang cũng chia làm hai phe đối lập. Một phe ủng hộ nhị sư huynh, một phe thì ủng hộ vị nhị thiếu gia kia.
Ta ở trong sơn trang này đã được ba ngày. Mấy ngày gần đây đã xảy ra một số chuyện rất kỳ lạ.
Như là mấy tửu quán của sơn trang, khách quan dùng bữa trưa xong liền sùi bọt mép lăn lộn nửa sống nửa chết. Sau đó mọi người liền đồn nhau nói thức ăn nơi này làm không sạch sẽ nên hại chết người.
Hay tại một số khách điếm dưới sự quản lý của sơn trang, mấy người ở trọ tại đây tự nhiên phát điên, nói năng bát nháo khiến người ta nói rằng nơi đây bị ma ám…
Ngày nào cũng thế, đều có người trúng độc ở tiệm ăn, có người điên điên dại dại đi gây sự với người khác…
Cho nên thời gian này, việc làm ăn của Ám Tử sơn trang ngày càng đi xuống…
Sự kiện khách nhân trúng độc ở tửu quán truyền đi nhanh chóng làm cho không ai dám đến nữa. Tửu quán giờ đây hết sức vắng vẻ, yên tĩnh, không còn vẻ náo nhiệt, đông vui ngày nào nữa.
Hiện giờ, mọi người trong sơn trang bàn tán rất nhiều: Nói nhị sư huynh không biết cách quản lý, không thể đảm nhiệm nổi chức vị trang chủ, nhị thiếu gia mới xứng đáng…
Mặt trời ngày thứ ba đã ngả về tây, sáng ngày thứ tư tỉnh lại, ta vẫn không thấy hình bóng của nhị sư huynh.
Trên bàn đã xếp sẵn giấy mực, là hôm qua ta đã dặn trước với nha hoàn.
Ta ngồi ngẩn người trước bàn một lúc, không biết nên viết cái gì.
Cầm bút lên, chấm chấm mực.
Trong đầu ta chỉ hiện lên một câu: Nhị sư huynh, nhị sư huynh, ta thích huynh, ta thích huynh…
Nhị sư huynh, ta thích huynh…
Ta cảm thấy mình mắc bệnh nặng lắm rồi… thật không bình thường chút nào…
Thích thì thích chứ sao phải viết ra làm gì? Như vậy thật khó coi, thật giống kẻ điên…
Đầu óc rối bung lên, ta vẫn ngồi ngây tại chỗ.
Tập giấy đã bị ta viết hỏng hết. Lòng ta như kiến bò.
Tâm ta rất bức bối, khó chịu, xót xa vô cùng. Thật không thể nào tả nổi.
Ta mở lòng bàn tay, sờ sờ, nhìn nhìn…
Ta thiết nghĩ, ngày nào đó ta sẽ kéo nhị sư huynh đi gặp thầy tướng số coi xem chúng ta liệu có phải một đôi trời sinh không…
Bàn tay trước mặt bỗng trở nên mờ nhòa, trong mắt không biết tự bao giờ đã dâng lên một tầng nước. “Tách” một giọt nước rơi xuống lòng bàn tay. Ta nắm chặt tay lại.
Giọt nước mắt kia sao lại nóng thế.
Ta chôn cả mặt vào tay khóc nức nở, thật lâu… thật lâu…
Thân mình run lên, ta loạng choạng trở lại giường.
Trong đầu ta bỗng xuất hiện hình ảnh hai người kia cười cười nói nói vui vẻ bên nhau.
Ta không biết đã khóc bao nhiêu lâu, chỉ biết lúc định thần lại thì nghiên mực trên bàn đều đã được thu sạch. Thay vào đó là một bàn ăn thịnh soạn.
Lại nhìn xuống mặt đất, chỗ giấy bị ta vò nát cũng đã biến mất.
Buổi sáng nay thật giống như một cơn mê.
Hít hít mũi, ta nếm qua điểm tâm.
Ta gọi một nha hoàn tới nhờ nàng truyền tin lại cho nhị sư huynh báo ta rời đi trước, mấy ngày sau có thể ta sẽ trở lại.
Nha hoàn cung kính gật đầu:”Vâng”.
Ta đi ra chuồng ngựa, kéo ra một con. Dắt ra đến ngoài cổng lớn, ta trèo lên lưng ngựa chuẩn bị rời đi thì nha hoàn nọ bỗng nhiên lao đến.
Nàng vội vã gọi ta một tiếng: “Tô công tử”.
Khóe môi cong lên, ta quay lại cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mày hơi nhăn lại, cắn cắn môi, nàng nói: “Tô công tử, công tử như vậy là đang cười hay… đang khóc vậy?”