Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang
Chương 5 :
Ngày đăng: 00:21 22/04/20
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Ta nói: “Đệ tên là Tô Nhiên.”
Ngũ sư huynh “Nga” một tiếng rồi lại hỏi ta ở nơi nào.
“… Ngũ sư huynh, huynh hỏi vậy để làm chi?”
“Hỏi nhiều. Thế nhà đệ ở đâu để sau này huynh sẽ liên lạc.”
“Kinh thành.”
“Chính xác là đường nào?”
“… Sư huynh a, khi đệ năm tuổi đã rời nhà vào học tại Phượng Hoàng sơn trang rồi, nên đệ không nhớ rõ…”
“Ngốc! Nói đệ ngốc không oan uổng chút nào. Đệ xem lại mình đi, năm tuổi mà còn không biết nhà mình ở nơi nào a!” Ngũ sư huynh thở hắt ra, liếc nhìn ta rồi rời đi.
Lúc ban đầu, ta ngớ người không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Sau cùng cũng dần dần minh bạch.
Phượng Hoàng sơn trang có một quy định. Nếu không được sự cho phép của trang chủ thì các sư phụ tuyệt đối không được đem thân phận lẫn bối cảnh gia đình của đám đồ đệ nói ra.
Nếu như người nào đó có khả năng, tố chất tốt thì Phượng Hoàng sơn trang sẽ trực tiếp thu nhận. Còn nếu không thì vĩnh viễn là không thể trở thành đồ đệ của nơi đây rồi.
Vặn cái thắt lưng, ngáp dài, ta nhanh chóng trở lại cái giường thân yêu.
Cả ngày mệt mỏi là vậy, thế nhưng không hiểu sao một lát sau đại sư huynh cùng tam sư huynh cũng đến gõ cửa phòng ta. Ngũ sư huynh thì không thể tin nổi, đến rồi đi, đi rồi lại đến a…
Đến một lần, rồi lại một lần. Hắn cứ lấy hết cớ này đến nguyên nhân khác mà mò tới.
Ta hít hít cái mũi, tự mình thầm nhủ: Nhẫn, phải nhẫn a. Ngày mai nếu muốn bình yên rời đi, ta nhất định phải nhẫn nại. Cho đến tận khi ta không thể nào mà chịu nổi nữa mới đành phải trực tiếp đóng gói ngũ sư huynh vác xuống dưới lầu.
Hài lòng, ta trở lại giường. Dụi dụi mắt, ta chìm dần vào giấc ngủ.
Ta mới chỉ chợp mắt được một canh giờ thì cánh cửa phòng liền bị đẩy ra.
Nhị sư huynh hướng ta nói đã đến giờ khởi hành rời sơn trang rồi.
Ta mơ mơ màng màng đứng lên, nửa mơ nửa tỉnh nhìn nhị sư huynh, thẫn thờ rúc vào lòng sư huynh kiếm tìm tư thế thoải mái nhất tiếp tục ngủ.
Lúc đó ta mơ hồ nghe thấy có tiếng thở dài.
Nhị sư huynh phải ôm lấy ta, rời khỏi Lạc Nguyệt các.
Thật bất ngờ nha. Ta mở tròn hai mắt. Trong số các sư huynh đệ đưa tiễn chúng ta còn có sự xuất hiện của các vị sư phụ nữa.
Sư phụ vỗ vỗ mặt ta một hồi rồi từ trong áo lấy ra một quyển sách cổ nhét vào áo ta.
Mặc dù sư phụ đưa sách cho ta nhưng người lại hướng nhị sư huynh, nói đây vốn là bí tịch tâm pháp, đáng lẽ ra định sau này sẽ trực tiếp dạy cho chúng ta. Nhưng ba người bọn ta võ công tiến triển nhanh hơn với dự định của người, nên tốt nhất vẫn là đưa sách cho chúng ta tự luyện.
Nhị sư huynh nhìn sư phụ, cúi đầu nói hai tiếng “Cảm ơn” rồi ôm ta bước ra ngoài.
Kỳ thật ta biết mình là nên nói đôi lời. Bởi vì ta biết lần gặp mặt này có thể là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện. Bất quá ta không muốn ly biệt.
Ly biệt… luôn khiến con người ta phải đau lòng.
Không nói lời chia tay, thật sự… Ta không muốn phải chia tay… Cứ như vậy xoay người mà đi thật rất khó khăn…
Trong lòng bỗng trào dâng một làn sóng u tịch, phiền muộn.
Nơi này so với nhà ta còn gắn bó hơn, thân thiết hơn.
Sống tại nơi đây thật sự tốt lắm. Cũng đành vậy, mặc kệ là tốt thế nào đi chăng nữa ta vẫn như trước khao khát nhìn thấy màu sắc rực rỡ của thế giới bên ngoài kia.
Bước ra khỏi cổng sơn trang có một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn chúng ta tại nơi đây.
Nhị sư huynh ôm ta tiến vào trong xe. Theo sau là tứ sư huynh và khổng tước nam nhân.
Còn người đứng thứ năm trong cuộc luận võ là một người ta không hề biết. Hắn là người đầu tiên phụ trách đánh xe.
Ta chạy tới mở cửa sổ ra.
…. Cứ nhâm nhi mãi cuối cùng ba vò rượu kia cũng đã hết.
Uống khá nhiều rượu, đầu ta có chút đau. Xem ra ta phải uống một chén trà mới được.
Thấy vậy, tứ sư huynh châm cho ta một chén trà. Thế nhưng dốc mãi, dốc mãi, nước thì không thấy chỉ độc toàn bã thôi.
Ta lập tức đứng lên, nói: “Đệ đi pha trà.”
Tứ sư huynh kinh ngạc nhìn ta rồi lại nhìn nhị sư huynh.
Nhị sư huynh cười nhẹ, nói: “Nhiên nhi rất ngoan.”
“Khanh khách” ta cười thành tiếng, cầm lấy ấm trà bước ra khỏi phòng.
Xuống lầu, ta tới chỗ tiểu nhị nhờ pha hộ một bình trà.
Tiểu nhị nhận bạc đi pha cho ta ấm trà.
Ta mơ hồ cầm ấm trà đi thẳng vào phòng bếp dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhị. Đặt ấm trà xuống, ta đổ thêm xì dầu, ớt bột, muối…
Sau đó ta mang lên lầu.
Tiểu nhị vội đuổi theo ta, nói: “Khách quan, ngươi say, ngươi say rồi.”
Ta nói: “Ta không say, không say… Ngươi mới say đấy… khà khà…”
Bước vào phòng, ta niềm nở bước tới chỗ nhị sư huynh và tứ sư huynh rót trà, sau đó mới rót cho mình một chén.
Nhị vị sư huynh lén nhìn ta, sau rồi tứ sư huynh nói: “Nhiên nhi, đệ say rồi.”
Ta nói: “Đệ không say.” Nói xong liền uống một ngụm trà. Ta nói tiếp: “Trà ngon, trà ngon.”
“Thật là càng uống càng khát nha.” Ta hít hít mũi.
Tứ sư huynh không cười nổi, nói: “Tiểu sư đệ, huynh lấy cho đệ chén nước.”
Ta lắc đầu, nói: “Không cần, đệ uống trà”. Nói xong ta lại lấy cho mình thêm một chén trà.
Khi mới đặt chén trà lên miệng, nhị sư huynh vội vàng giật chén trà trong tay ta, lớn tiếng gọi tiểu nhị đến.
Tiểu nhị gõ gõ ngoài cửa rồi đi vào.
Nhị sư huynh lệnh cho tiểu nhị thu dọn hết đống bừa bộn trong phòng rồi nói: “Nhiên nhi, ngoan, lên giường nằm nghỉ một chút.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, tự động bỏ áo ngoài rồi nằm yên trên giường.
Thấy hình ảnh đó, tứ sư huynh nói: “Nhiên nhi say rượu rồi thật là ngoan.”
Rất nhanh, tiểu nhị đã thu dọn sạch sẽ toàn bộ phòng. Sau đó còn mang một bình trà đặt ở trên bàn.
Nhị sư huynh rót cho ta một chén trà, đưa đến bên miệng ta.
Ta hé miệng, uống ngon lành.
Ăn uống no nê, ta nói: “Nhị sư huynh, đệ muốn tắm.”
Hắn nói: “Đệ vừa rồi uống khá nhiều, bây giờ trời lạnh nên rất dễ cảm mạo. Nhiên nhi, đệ cứ ngủ một giấc, ngày mai tắm được không?”
Ta gật đầu.
Tứ sư huynh một lần nữa phải cảm thán rằng rượu thật lợi hại. Nó không làm cho người ta say mà là khiến cho người ta thay tính đổi nết.
Tứ sư huynh cùng nhị sư huynh li khai.
Ta từ trên giường đứng dậy, chạy ra khỏi phòng, cho tiểu nhị ít bạc vụn bảo hắn mang cho ta một thùng nước nóng.
Lúc sau, ta thoải mái ngâm mình trong nước ấm. Bất chợt, cửa phòng bị đẩy ra.