Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang
Chương 8 :
Ngày đăng: 00:21 22/04/20
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Rõ ràng cung chủ đứng cách ta khá xa, thế nhưng lời hắn nói vẫn rõ mồn một, cứ nỉ non mãi bên tai ta.
Sớm nghĩ nội công của hắn thâm hậu nhưng thật không ngờ hắn đã đạt tới cảnh giới cao như thế này.
Ta hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm dừng cước bộ, xoay người lạnh lùng nhìn mãnh hổ.
Sát khí tỏa ra bừng bừng, ta chạy nhanh tới chúng.
Mùi máu tanh ở đâu xuất hiện như kích thích bản tính dã thú của chúng.
Tinh thần chúng không suy giảm chút nào cho dù sát khí ngút trời vẫn đang từ người ta tỏa ra tứ phía. Chúng vẫn hùng hổ lao tới.
Ta nhảy lên tránh bộ móng vuốt của chúng, vô tình lại thấy một vị nữ tử áo trắng tay cầm kiếm đâm một con hổ từ bên ngoài.
Mãnh hổ rống lên dữ dội, máu tươi phun ra làm không gian xung quanh nhuốm đậm mùi máu.
Những con thú còn lại như được tiếp thêm sức mạnh công kích ta ngày càng kịch liệt hơn.
Sử dụng Ly Tâm kiếm pháp khiến toàn thân ta như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Ta biết, giờ phút quan trọng này ta không được phép ngã xuống.
Một khi ngã, ta sẽ trở thành miếng mồi ngon lành cho chúng.
“Chỉ dục hành, tùy phong ngâm…” (Quên dục niệm, thuận tự nhiên…)
Trong tai bỗng truyền đến một đạo âm mềm nhẹ của nữ nhân. Nữ nhân này, giọng nói này chính là vị tỷ tỷ hàng ngày dạy ta luyện kiếm.
Đây chính là khẩu quyết của Ly Tâm kiếm pháp tầng thứ năm.
Ta khẽ nhắm hai mắt lại cảm nhận hơi thở của mãnh thú. Cơ thể chuyển động xuất chiêu.
Cũng như mọi khi, thân thể ta rất đau, rất khó chịu. Loại cảm giác này giống như bị người khác dỡ bỏ lục phủ ngũ tạng rồi đặt trở lại. Lúc sau cơ thể dần khá hơn…
“Phốc”, ta phun ra một bụng máu. Miệng tràn ngập máu tanh, tay cầm kiếm lao thẳng về phía mãnh hổ.
Tốc độ nhanh như gió, sắc bén mà vô tình.
Một kiếm rút ra, mãnh hổ ngã xuống.
Khi trở lại Thủy Nguyệt cung, cung chủ sai người đến gọi ta.
Dùng thủy thượng phi tiến nhập cung điện, ta đi vào trong.
Cung chủ mị mị mắt. Trái ngược với vẻ lạnh nhạt, nhu nhược thường ngày, giờ phút này hắn làm cho thấy một cảm giác khó thở đến lạnh sống lưng.
Hắn nói: “Lại đây.”
Ta hướng hắn đi tới, đứng thẳng trước mặt hắn.
Hắn từ ghế đứng lên. Không biết hắn ra tay lúc nào mà trong đầu chỉ nghe thấy “Ba!” một tiếng. Một bên mặt cảm thấy tê dại, cả thân thể liền ngã dụi trên mặt đất.
Trong miệng tỏa ra một mùi tanh nồng, muốn phun ra bất quá không thể được. Ta gắng gượng nuốt trở vào.
Vô thức đứng dậy, lo lắng nhìn hắn.
Hắn lạnh lùng nói: “Thủy Nguyệt cung không giết người không cần thiết.”
Không được giết người khác? Là ỷ vào tiền bạc để lấy đi sinh mệnh một người mà không cần trả giá ư? Nguyên lai, tiền bạc lại có thể cứ thế mà dễ dàng mua được sinh mạng của một con người.
Hắn nói: “Niệm ngươi lần đầu vi phạm, bản cung chỉ phạt cắt ba ngày giải dược của ngươi. Được rồi, ngươi có thể lui.”
Ta lên tiếng tuân lệnh, mơ hồ lui xuống.
Về tới phòng mình dùng cơm xong, ta tẩy rửa qua bằng nước lạnh. Ta nhắm mắt lại, trong đầu dần dần hiện ra các chiêu thức biến hóa uốn lượn – là Phượng Hoàng kiếm pháp.
Khi bản thân yếu đuối sẽ bị kẻ khác ức hiếp. Cho nên, ta phải trở nên mạnh mẽ hơn…
Ta suy nghĩ một lúc, không biết ngủ từ bao giờ.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, toàn thân rất khó chịu.
Cả cơ thể tê dại, bức bối, ngứa ngáy như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn xé lục phủ ngũ tạng. Sau đó chừng một khắc, liên cảm giác như có ai đó dùng đao chém ta một nhát.
Hô hấp trở nên khó khăn, toàn thân bủn rủn vô lực, đầu đau quay cuồng.
Mồ hôi vã ra. Từng giọt rơi xuống ướt cả một mảng đất.
“Aaa!!” ta kêu to lên.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại, ta bị trận đau đớn này dằn vặt cả ngày hôm ấy.