Tinh Thần Châu
Chương 1096 : Ai thắng? Ai thua?
Ngày đăng: 10:00 18/04/20
Thanh âm cô tịch vang vọng ở giữa không trung, lộ ra vô tận chấp nhất khổ tu truy cầu đại đạo, ít nhất ý cảnh ở trong câu nói kia, đều khiến cho tinh thần chúng nhân rung lên, cảm khái hồi tưởng đến con đường tu hành cả đời qua của chính bản thân mình...
Nương theo thanh âm vang vọng, bốn phía xung quanh mây đen cuồn cuộn tập trung đến, đạo đạo thiên lôi điên cuồng bắn xẹt ra, Tất Trường Xuân đứng lơ lửng giữa không trung ngưng tụ chân khí, trên đầu thiên địa pháp tướng cuồn cuộn tập trung, phảng phất như là muốn trợ giúp hắn một tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hay cho câu nói bế mắt, bế tai, bế tâm, chỉ cầu một thân phục long kỹ. Ta thực muốn nhìn xem Tất huynh sẽ hàng phục Lục Long Tuyết Lam Kiếm của ta như thế nào." Vong Tình hừ lạnh, hai ngón tay khu sử kiếm quyết đâm về phía Tất Trường Xuân. Khoảng khắc này, cả đất trời đều lâm vào cảnh phong vân biến sắc.
Sáu con phi long gào rít vang trời, quẫy động kiếm khí như muốn xé rách không gian, nhất tề đều lao vút về phương hướng của Tất Trường Xuân. Áp lực cường hãn khiến cho chúng nhân đứng xem náo nhiệt xung quanh đều phải thối lui về phía xa, không dám đến gần...
Bỗng nhiên Tất Trường Xuân mở song chưởng ra, hai ống tay áo vung lên, cả người "sưu" một tiếng lao vút lên thiên không, giương hai tay lên thu vén đạo đạo thiên lôi bủa ra ở trong mây đen
Sáu con phi long nhấp nháy lam quang, liều mạng chuyển hướng đuổi theo, chỉ thấy sáu con phi long quẫy đuôi lao vút lên thiên không, khí thể vô cùng kinh người.
"Oanh..." Một tiếng nổ thật lớn vang lên, đạo đạo thiên lôi trong mây đen bỗng dưng tập trung lên bóng thanh ảnh. Theo sau, ứăm ngàn đạo thiên lôi nhất tề bổ thẳng xuống đầu sáu con phi long màu tuyết lam đang công kích lên, đánh cho thân hình khổng lồ của sáu con phi long cứng đờ ở giữa không trung.
Chúng nhân đứng phía xa đều hít sâu vào một ngụm lãnh khí, có thể cảm giác được bầu không khí bốn phía xung quanh đã tràn ngập điện năng, lông mao trên người không kìm chế nổi, đều dựng đứng lên thẳng tắp. Phía bên dưới, mục quang trong mắt Vong Tình cấp tốc co rút, hắn cảm giác trăm ngàn đạo thiên lôi lần này đánh xuống, so với những đạo thiên lôi lần trước oanh kích Tiên Cung, năng lượng cường hãn hơn rất nhiều. Trong lòng bất tri giác tự hỏi, chẳng lẽ lão gia hỏa này vẫn còn ẳn giấu thực lực hay sao?
Dược Thiên Sầu chứng kiến cảnh tượng này, thì âm thầm níu lưỡi, bằng vào khả năng khống chế thiên lôi của lão nhân gia, so với chính minh còn hơn xa nhiều lắm. Nhớ tới truyền thuyết ngày trước ở dưới nhân gian, lão nhân gia có khả năng thu vén thiên lôi, tạo thành Ỷ Thiên Trường Kiếm, ban đầu hắn còn tưởng rằng người ta hoảng sợ trước dâm uy của lão nhân gia mà ca tụng huyễn tưởng lên. Nhưng lúc này xem ra, đây mới thực sự là cao thủ khống chế lôi điện chân chính ah!
Sau khi trầm ngâm một phen, diễn cảm trên mặt Dược Thiên Sầu bỗng nhiên dâng lên một tia kiên quyết, ánh mắt vô tình rơi lên trên người Lộ Nghiên Thanh, hắn đúng là không đành lòng nhìn nàng đi theo đám người Cơ Vũ chịu khổ, dù sao nàng cũng là do mình mang đến đây, liền nhíu mày thấp giọng nói: "Ngươi có phải là nên theo ta quay về hay không?"
Lộ Nghiên Thanh liếc mắt nhìn thoáng qua Cơ Vũ cùng Ngạc Tuyết Quân một cái, biết quãng ngày tiếp theo của hai người cũng sống không dễ dàng gì. Nếu nàng đi theo hai người, tương phản càng trở thành gánh nặng, vì thế yên lặng nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu, xem như đáp ứng cùng hắn quay về.
Dược Thiên Sầu vươn tay ra túm lấy nàng, muốn thừa dịp đám người Vong Tình còn chưa kịp chú ý đến mình, lén lút thuấn di rời đi. Nào ngờ chưa kịp nắm lấy tay Lộ Nghiên Thanh, thì đã bị Ngạc Tuyết Quân ngăn cản.
"Lão yêu quái! Ngươi muốn làm gì, đừng gây nháo lên, mọi người đường ai nấy đi, cùng nhau chạy trốn thôi!" Dược Thiên Sầu ngẳng đầu lên kinh ngạc nói.
Ngạc Tuyết Quân gắt gao túm lấy tay Dược Thiên Sầu, không muốn buông tha, trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ rằng, ta cùng Cơ Vũ muội tử có thể chạy thoát nổi sao?"
"Cho nên ta mới nhắc nhở ah! Thừa dịp đám người kia còn chưa phản ứng, chúng ta mau chóng ly khai, chạy được đến đâu thì hay đến đó, ngươi mau buông tay ra!" Dược Thiên Sầu hạ thấp giọng, lắc lắc tay nói.
Cơ Vũ cũng đang khó hiểu nhìn Ngạc Tuyết Quân, đến tình trạng này rồi mà hắn còn muốn quấn lấy Dược Thiên Sầu làm gì. Nào ngờ Ngạc Tuyết Quân lại bày ra thần tình dữ tợn, nói: "Dược Thiên Sầu! Bằng vào tu vi của Cơ Vũ muội tử cũng chưa dám chắc là sẽ chạy thoát, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ngươi có khả năng mang theo Lộ cô nương trốn thoát đây? Cái tên gian xảo này, chuyện tình lần trước nói không có biện pháp đưa chúng ta rời đi, chính là nói dối. Lúc này ta không quản đến chuyện trước kia, nhưng ta chỉ hỏi ngươi một câu mà thôi, ngươi có mang theo hai người chúng ta rời đi hay không?"