Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 119 :

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Trang Dịch vừa nói xong, sắc mặt hồn sư Tưởng gia đại biến!



“Ngươi nói cái gì?” Hồn sư Tưởng ra rất nhanh phát hiện mình thất thố, Tưởng gia hồn sư rất nhanh phát hiện mình thất thố, nàng xoay đầu sang chỗ khác, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Trang Dịch, “Người kia tự xưng là gì?”



“Tưởng Ninh.” Trang Dịch không nghĩ tới tâm tình vị hồn sư này chấn động đã vậy mà còn quá kịch liệt. Căn cứ di thư của Tưởng Ninh đến xem, hắn được mẫu thân mang về Tưởng gia vào thời điểm phụ thân gặp chuyện không may, người Tưởng gia từ đầu cũng không định gặp mẹ con bọn họ, thẳng đến khi Tưởng Ninh được kiểm trắc ra trị số tinh thần lực rất cao, mẹ con họ mới được coi trọng, sống ở Tưởng gia cũng dần dần tốt lên. Nhưng hiện tại Tưởng Ninh đã chết nhiều năm, theo lý mà nói, sẽ không có người nhớ hắn như vậy mới đúng.



“Các ngươi phát hiện thi thể Tưởng Ninh ở thành Huệ Xương?” Hồn sư Tưởng gia nhìn chằm chằm Trang Dịch cùng Lôi Tu nói, “Thành Huệ Xương cùng Ngự Hồn điện cách nhau không xa, quá khứ chưa từng có ai phát hiện ra…”



“Gần trăm năm nay cũng chưa từng xảy ra chuyện hồn sư bị dị ma vây trong thành Huệ Xương.” Về tình huống thành Huệ Xương cùng bên ngoài Thần tích chi tường, vừa rồi khi nói chuyện với ba vị Vương hồn sư, mấy người Trang Dịch đã nói đại khái một lần, lúc này Trang Dịch nói như vậy, vị nữ hồn sư Tưởng gia này liền không có phản bác.



Hai người Trang Dịch thấy nàng không nói chuyện, ánh mắt lóe ra, vờ như đang ra quyết định thì cũng không thúc giục. Hắn cùng Lôi Tu đều rất rõ ràng, di thư của Tưởng Ninh có thể không quan trọng, nhưng mảnh nhỏ hình vuông màu vàng này, có lẽ chính là quan trọng nhất.



Vài giây sau, nữ hồn sư kia nói: “Các ngươi đi theo ta gặp một người đi.”



Vậy mà không đòi hắn di thư hoặc là hỏi thêm những điều chi tiết gì đó, lại đưa hắn đi gặp một người khác.



Trang Dịch cùng Lôi Tu liếc nhau, hiểu được người tiếp theo gặp, có lẽ thân phận địa vị càng mạnh hơn so với vị Vương hồn sư này, nhưng mà chuyện này tóm lại cần giải quyết, Trang Dịch gật gật đầu, cùng Lôi Tu đi theo vị nữ hồn sư này ra ngoài.



Ngự Hồn điện chiếm diện tích lớn, nơi khá gần còn miễn cưỡng có thể đi bộ, xa mà nói nhất định phải ngồi xe đi.



Nữ hồn sư Tưởng gia tự mình đưa một chiếc xe ngựa tới, người kéo xe ngựa kia có đôi mắt vừa to vừa nhanh nhạy, vừa nhìn đã biết cấp bậc không thấp, hồn sư Tưởng hai mang theo bọn họ lên xe, nàng cúi đầu, một đường đều trầm mặc, so với dáng vẻ nói cười vui vẻ lúc trước thì quả thực như hai người khác nhau.


Đối phương nhìn thấy phản ứng của Trang Dịch, chậm rãi thu lại uy áp, một lúc sau, nàng lại nói: “Hắn ở đâu?”



“Thành Huệ Xương.” Trang Dịch lập tức nói rất nhanh, cũng không vòng vo, trực tiếp lấy di thư cùng mảnh nhỏ màu vàng ra từ trong vòng không gian, đưa tới trước mặt vị cường giả cấp chín này, “Đây là những thứ phát hiện từ trên người Tưởng Ninh.”



Sau khi đối phương thấy Trang Dịch lấy bức thư viết bằng máu cùng mảnh nhỏ màu vàng ra, thân thể cứng đờ, khí thế đã được thu liễm lại theo tâm tình của nàng chấn động mà trở nên mạnh hơn cùng không ổn định hơn, Trang Dịch đứng ở trước mặt nàng là người đầu tiên không chịu nổi.



Cảm giác uy áp của cường giả cấp chín vọt tới từ bốn phương tám hướng, không ngừng đè ép lên thân thể hắn, lúc này không phải Trang Dịch miễn cưỡng bản thân đứng vững, mà là bị luồng khí thế mạnh mẽ này ép cho toàn thân không động đậy được, thân thể hắn nhanh chóng bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, sắc mặt vốn đã có chút tái nhợt vì không nghỉ ngơi đủ lại càng trở nên tái mét, hai tay hắn không khống chế nổi mà có chút run rẩy, cảm giác mình sắp bị đè ép đến phát nổ, ba hệ hồn lực trong cơ thể sắp không khống chế được mà bùng nổ bảo vệ cơ thể, đúng lúc này, đột nhiên một luồng sáng tím lóe lên từ bên ngoài rồi bay vào theo khung cửa, ở thời khắc mấu chốt cắt đứt hồn sư cấp chín này!



Hồn sư cấp chín mạnh ngẩng đầu vung tay lên, lực lôi điện của Lôi Tu nhanh chóng bị chặn lại, hơn nữa hoàn toàn bị ép ra ngoài cửa.



Hồn sư cấp chín này híp mắt nhìn ngoài cửa một chút, sau đó nghĩ tới di thư của Tưởng Ninh, uy áp của nàng chợt thu lại, sau đó nhanh chóng tiếp nhận những thứ trong tay Trang Dịch.



Trang Dịch nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thở hồng hộc, nhìn ra ngoài cửa. Vừa rồi mạng hắn như treo trên sợi dây tất nhiên đã bị Lôi Tu cảm nhận thấy, cho nên lúc đó Lôi Tu mới mạo hiểm ra tay với hồn sư cấp chín!



Cũng may vừa rồi hồn sư cấp chín kia ra tay không nặng, tuy rằng lôi điện của Lôi Tu bị ép lui, nhưng thông qua khế ước, Trang Dịch cũng không cảm nhận được Lôi Tu phải chịu tổn thương gì. Hắn thở dài một hơi, vội vàng lấy lại tinh thần, tùy thời chú ý quan sát cường giả cấp chín trước mắt này.



Hồn sư cấp chính xem xong di thư của Tưởng Ninh rất nhanh, rõ ràng vừa rồi còn là một vị cường giả thần bí mà mạnh mẽ, nhưng sau khi xem xong di thư, cường giả cấp chín này lại nghẹn ngào, cổ họng phát ra thanh âm cực kỳ bi thương, Trang Dịch lơ đãng thấy được hai mắt nàng đỏ bừng, vội vàng tự giác nghiêng đầu, giả vờ như không nhìn thấy.



Một tay hồn sư cấp chín cầm di thư của Tưởng Ninh, một tay vuốt ve vết máu bên trên, sau khi cầm đến mảnh nhỏ màu vàng kia, trong mắt hồn sư cấp chín hiện lên một tia oán hận thị huyết, nàng nắm chặt mảnh nhỏ màu vàng, sau đó nhẹ nhàng thu bức di thư viết bằng máu lại như vật báu.



Sau một lát, hồn sư cấp chín đã hoàn toàn khôi phục thái độ bình thường, ánh mắt nàng nhìn Trang Dịch tuy mặt ngoài thì không có gì khác biệt với lúc trước, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại có một tia cảm kích: “Cảm ơn ngươi đã giao những thứ này cho ta, ta là mẫu thân Tưởng Ninh.”