Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 476 : Có camera giám sát đấy
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
"Anh làm sao vậy? Cả ngày chỉ nhớ cái chuyện này ..." Tư Vũ ngẩng mặt
lên nhìn đầy oán giận, nhưng khi ánh mắt của cô nhìn thấy đôi mắt nhuốm
đầy dục vọng của anh, cô khó xử chuyển tầm mắt đi chỗ khác!
Hai
tròng mắt của anh nhuộm đầy vẻ ám muội, thậm chí lại còn ánh lên màu
xanh, tựa như một con dã thú bị đói suốt mấy ngày mấy đêm, hiện tại đã
bắt giữ được một con mồi vậy... Anh hoàn toàn đang muốn cô ăn sống nuốt
tươi ngay lập tức!
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc của cô, dùng mắt quan sát tỉ mỉ gương mặt cô: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Bữa
tối hôm đó, anh chỉ kịp nhìn Hoan Hoan một chút, hiện giờ con bé đã tốt
hơn chưa, nó có nói còn chỗ nào bị đau không ?”
"Không có, mọi
thứ đều tốt rồi, bác sĩ nói sáng sớm ngày mai sẽ cho kiểm tra lại, nếu
không có chuyện gì là có thể xuất viện được!"
"Uh`m, việc này
thực là trong cái rủi còn có cái may!" Bùi Tạp Tư nói đầy cảm động. .Mặc dù mọi chuyện đã qua vài ngày, nhưng anh sẽ không bao giờ quên lúc bế
đứa nhỏ khắp người đầy máu, khi đó, khắp người anh từ trên xuống dưới
tóc gáy dựng lên, cảm giác sống lưng bị từng đợt lạnh buốt.
Cho
dù anh không muốn thừa nhận, tất yếu anh cũng phải thừa nhận, tại thời
điểm đó quả thật anh rất sợ hãi! Loại này sợ hãi này ngay cả hồi Tư Vũ
bị sinh non anh cũng chưa từng có!
Hai mẹ con cô đúng mạng của anh, nếu có một sự nguy hiểm nào xảy ra, anh cũng đều không thể chịu nổi! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Bùi Tạp Tư áp sát gương mặt lại, một tay nâng cằm của cô, nụ hôn nhẹ như
gió không ngừng rơi vào bờ môi của cô: "Bà xã à, em hãy tin rằng anh vẫn luôn luôn coi Hoan Hoan chính là con gái ruột của anh từ lâu rồi, thật
sự anh không hề nghĩ đến chuyện gì khác mà không ra sức để cứu Hoan Hoan ... "
Tư Vũ có chút áy náy, hai mắt lệ đã dâng tràn. Lúc ấy quả
thật là cô chỉ nghĩ đến sự đau thương, cho nên mới cố ý nói ra những lời như vậy với anh."Em biết, là do em không hiểu chuyện nên mới nói ra
những lời này, em biết anh không phải là người như vậy mà!"
"Hiện giờ em nói là em biết như vậy, nhưng mà em có biết hay không, lời nói
ấy của em đã làm cho trái tim của anh khó chịu biết bao, đau đớn biết
bao không!" Bùi Tạp Tư bắt lấy cơ hội này nói đầy oán giận.Cả gương mặt
anh tuấn của anh lộ rõ vẻ bị tổn thương thực đau khổ.
"Em đã sai rồi!" Cô chủ động nhận sai.
"Nhưng trái tim nhỏ đáng yêu của anh thực đau đớn, đau quá đi...!" Bùi Tạp Tư
Mơ hồ cảm thấy sự tròn trịa… anh buông thả bàn tay mạnh mẽ vuốt ve!
“Ukm…” động tác của anh, làm cho cơ thể cô dâng lên khát vọng, nhưng lý trí
lại nói với cô không được như vậy. “CHúng ta đi vào phòng bệnh đi, được
không?” Cô nói cầu xin!
“Vậy thì em phải để cho anh ăn em, anh thực sự rất muốn ăn em…”
Vào trong phòng! Anh mượn cơ hội để nói điều kiện, cũng không quên dùng bàn tay thô ráp chơi đùa khối tròn kia…
Vật nam tính gồ lên
Cô nghiến răng nghiến lợi gật đầu “Được!”
Hì hì, Bùi Tạp Tư đã thấy được manh mối thắng lợi!
***************************** phân cách tuyến
Tuy không quá rộng rãi, nhưng cũng không quá nhỏ, bên trong phòng vệ sinh
sạch sẽ chỉnh tề đang vang lên những âm thanh cọ sát sột soạt!
Bùi Tạp Tư ngồi chồm hổm bên ngực của cô, một tay vuốt ve một bên bầu ngực
của cô, còn bên kia đang bị anh hút chặt chẽ ở trong miệng, chỉ thấy đầu anh nhấp nhô nuốt vào nhả ra!
Tư Vũ đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Hôn đã đủ chưa vậy?” Tiếng nói của cô rất nhỏ, cơ bản âm thanh
cũng chỉ như ma sát trong không khí. Tuy phòng bệnh không đến nỗi nhỏ,
nhưng chỉ đẩy cửa toilet ra, đứa trẻ đã ở ngay bên ngoài rồi! Chỉ cần
một tiếng động lớn, nhất định sẽ bị đứa nhỏ nghe thấy!
Anh nả cái thẳng cứng hồng hồng kia ra, ngẩng đầu lên nói vẻ bất cần đời: “Anh vẫn còn hôn chưa đủ, khi nào hôn đủ rồi anh sẽ nói cho em.” Nói xong, anh
lại bắt đầu hôn sang bên kia của cô.
Bên này màu sắc đều nhạt
hơn, mãi đến khi bị anh hút nhả mãi mới nổi lên sắc hồng một chút, anh
dùng cả tay và miệng chà đạp với vẻ đói khát khó nhịn!
Rốt cục
đến khi anh nhả nốt bên ấy của cô ra, thở dốc, lúc ấy Tư Vũ kéo áo của
mình xuống: “Bây giờ rốt cuộc anh đã hôn xong rồi chư?”
“Hôn xon rồi!” Anh đáp lại cô!
“Chúng ta ra ngoài thôi!