Tống Thì Hành

Chương 454 : Hóa ra là hắn (2)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, dùng ánh mắt dường như xin được giúp đỡ hướng về phía Trần Quy.



Trần Quy mấp máy môi, mở miệng nói:



- Lang quân chớ có sốt ruột, đợi Lý Giáo Đầu bên kia sau khi xác định thân phận đối phương, rồi quyết định tiếp?



- Nguyên Tắc, đem kế sách an bài ra?



Trần Quy khẽ mỉm cười:



- Chỉ còn một bước cuối cùng...



Thấy Trần Quy đã có dự tính trước, Ngọc Doãn ít nhiều thả lỏng tâm trí.



Chỉ có điều hắn vẫn có chút không yên tâm:



- Nguyên Tắc có thể đoán được, đối thủ hiện giờ của Lý Bảo rốt cuộc là thần thánh phương nào?



Trần Quy cười nói:



- Lang quân vừa mới rồi đã nói ra đáp án, cớ gì khảo thí thử?



- Ta nói ra đáp án?



- Lang quân vừa mới nói long tranh hổ đấu



Thái Thượng Đạo Quân sắp đến Khai Phong, lúc trước ông ta truyền ngôi cho quan gia chẳng qua chỉ do bất đắc dĩ. Hiện giờ họa ngoại xâm đã hết Thái Thượng Đạo Quân làm sao có thể cam tâm tình nguyện? Chứ chưa nói đến ông tan cùng với quan gia xưa nay không hợp, thời điểm quan gia làm Thái Tử, Thái Thượng Đạo Quân đã mấy lần muốn trục xuất Thái Tử, lập Vận Vương kế vị. Nếu không phải lúc đó Thái Tử đã đủ vây đủ cánh, chỉ sợ cũng không làm được vị trí quan gia.



Ân oán như thế, Thái Thượng Đạo Quân nếu trở về Đông Kinh, sao có được một ngày tốt lành?



Chớ quên, quan gia trước đây ở Kim Lăng lệnh cho Quan Thắng chém chết cha con Chu Miễn, nhưng không có lấy nửa điểm nể mặt Thái Thượng Đạo Quân.



Mà nay, Thái Thượng Đạo Quân đã trở lại, cũng tuyệt đối không thể từ bỏ ý đồ với quan gia.



- Cha con tương tàn?
Chỉ có điều trước đó, Ngọc Doãn không có đem người phát minh ra súng kíp Trần Quy kia và Trần Quy xuất thân Trung Minh Pháp Khoa Tiến sĩ trước mắt liên hệ lại là một người. Thậm chí hắn có lần còn nghĩ đến cái ông tổ phát minh ra súng kíp là một thợ thủ công.



Không nghĩ tới, không nghĩ tới...



Ngọc Doãn lúc này, chính là nhặt được bảo bối, không kìm nổi cất tiếng cười to.



Trần Quy ngạc nhiên nhìn Ngọc Doãn, đối với thái độ biểu hiện kích động của hắn, có chút không rõ ràng cho lắm.



- Ta cũng có chút mạo muội, nếu Lang quân không cho phép, liền coi như ta chưa có nói qua việc này.



“Sao có thể coi như ngươi chưa nói qua được?



Ta còn muốn dựa vào ngươi, chế tạo ra thật nhiều súng phun lửa nữa đấy!”



Ngọc Doãn vội vàng xua tay, cười nói:



- Nguyên Tắc suy nghĩ thần kỳ tuyệt diệu, thật khiến cho người ta khen ngợi.



Ta không phải là muốn giữ bí mật kỹ thuật của bản thân, thật sự là vì ý tưởng súng phun lửa này của Nguyên Tắc làm chấn kinh. Không dối gạt Nguyên Tắc, lúc trước người chế tác Chưởng Tâm Lôi cho ta, bây giờ phát huy tác dụng tại Chư Suất Phủ. Ý tưởng súng phun lửa của Nguyên Tắc rất tốt, cho nên ta nghĩ mời ngươi hỗ trợ cho ta nghiên cứu chế tạo hỏa khí này. Tất cả chi phí do ta gánh vác, kính xin Nguyên Tắc đừng từ chối



Trần Quy nhìn Ngọc Doãn có chút ngơ ngác không nói nên lời.



Lúc trước, khi y ở An Lục nghiên cứu chế tạo súng phun lửa, không biết là đã bị bao nhiêu người chế giễu.



Không nghĩ đến Khai Phong, vậy mà gặp được một người chung trí hướng, làm cho y cảm thấy vô cùng hưng phấn.



- Đã được Lang quân coi trọng như thế, ta đây nghĩ ngợi lung tung, hạ quan nhất định không phụ tấm lòng Lang quân nhờ vả, mau chóng làm ra súng phun lửa.



- Không phải mau chóng mà là ngay tức khắc!



Ngọc Doãn thu lại vẻ mặt tươi cười, trầm giọng nói:



- Vào lúc trước khi ta lên đường, cần phải chế tạo ra mười súng phun lửa, Nguyên Tắc có làm được không?