Tống Thì Hành

Chương 8 : Giết Mổ Heo (trung)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Hiển nhiên Ngọc Doãn không biết lời cảm thán của La Nhất Đao.



Trở lại cửa hàng Ngọc gia, hắn ngồi trên cái ghế dài mảnh trong cửa hàng, nhìn đám người tiểu Thất bận rộn, không khỏi âm thầm cười khổ.



Hắn nhớ kiếp trước bản thân đường đường là một vị đại sư cổ cầm.



Mười ngón tay không dính vào nước. Vậy mà bây giờ lại làm nghề giết mổ. Chuyện này thật sự là châm biếm.



Nhưng thật ra không phải là hắn chưa nghĩ tới việc dùng tài nghệ của mình.



Nhưng sau khi nghe ngóng, cổ cầm ở phủ Khai Phong này rất đắt tiền, giá của nó làm người ta phải líu lưỡi.



Không kể đến đàn của nhà danh gia, cho dù là một cái đàn lả lốt bình thường cũng đã ngàn đồng trở lên. Nếu như là do người có chút danh chế tác ra thì phải một trăm ngàn quan tiền, một triệu quan tiền trở lên. Nhiều tiền như vậy thì không phải là đánh đàn rồi, rõ ràng là vứt tiên đi. Chuyện như vậy Ngọc Doãn sẽ không làm, mà cũng không có điều kiện làm.



Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào cửa hàng của Ngọc gia. Nhưng trước tiên phải nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.



Còn về phần tai họa trước mắt kia, không phải là Ngọc Doãn không có tính toán.Nhưng mà sự việc như vậy, mà hắn chỉ là một tiểu dân tỉnh lẻ, đòi tiền không có tiền, quyền cũng không có quyền thì làm sao có thể giải quyết được? Mà bây giờ “lục tặc” lộng quyền trên triều đình, làm sao đến phiên một người bán thịt nhỏ nhoi như hắn ra nói chuyện?



Thật sự không được. Hắn định trong năm tới sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi Khai Phong.



Hắn sẽ tích lũy chút ngân lượng rồi đi Tiền Đường, chính là trí nghiệp quốc đô Lâm An sau này của Nam Tống, ít ra có thể tránh được tai họa kia.



Nhưng nghe người ta nói bây giờ Tiền Đường bị tàn phá.



Loạn Phương Tịch mới chấm dứt được ba năm. Đây là lúc có rất nhiều việc bị gác lại cần được làm.



Trước tiên phải đứng vững ở đó, đợi đến sau này có chút vốn. Về phần bước chân vào triều đình? Đối với Ngọc Doãn mà nói thì thật sự là chuyện quá mức xa xôi. Chuyện nhà mình tự thân mình biết rõ. Hắn cũng không phải loại người ham chức vị. Hơn nữa, một là hắn không có công danh, hai là không xuất thân thái học viện thì làm sao có thể làm quan?



Nghĩ đến những thứ này khiến Ngọc Doãn cảm thấy đau đầu.



Ngọc Doãn chính là vị quan giữ ngọc tỷ nước Sở thời Chiến Quốc. Dựa theo giải thích về chữ nghĩa thì chữ “Doãn” có ý thống trị thiên hạ. Sở dĩ lấy cái tên như vậy cũng là do cha Ngọc Phi ký thác kỳ vọng vào Ngọc Doãn. Chỉ có điều bây giờ Ngọc Phi chết rồi, Ngọc Doãn không có một người thân, càng không có tâm tư nghĩ tới chuyện kia.



Nhưng biện pháp cần thiết bây giờ là phải giải quyết phiền toán trước mắt rồi mới nói sau!
La Nhất Đao cười nói :



- Ta và Sở Tam mặt rỗ trả giá hồi lâu thì mới quyết là hai mươi quan tiền. Hôm nay có hơi vội nên chỉ mua được hai con heo đến đây. Tuy nhiên Sở Tam mặt rỗ nói về sau mỗi ngày có thể bán cho ngươi ba con. Chỉ có điều, mỗi ngày năm trăm cân thịt tươi, ngươi có thể bán hết sạch sao ?



Sở Tam mặt rỗ là lái heo.



Ngọc Doãn cảm kích cười, vội vàng nói:



- Cố gắng là được.



- Vậy là tốt rồi.



La Nhất Đao nói xong thì đẩy xe đi tiếp.



Ngọc Doãn liền vội vàng tiến đến muốn giúp thì bị La Nhất Đao cự tuyệt:



- Tiểu Ất ca, việc này không cần dùng đến nhiều sức, ta còn làm được. Chúng ta đi thôi, đi tới trước một dặm là tới nơi.



Tuy La Nhất Đao lớn tuổi nhưng đi đứng vẫn linh hoạt, đẩy chiếc xe nhỏ đi.



Ngọc Doãn đi đến bên cạnh Chu Yến Nô, thấp giọng hỏi:



- Cửu Nhi tỷ, sao tỷ lại tới đây?



Yến Nô khẽ mỉm cười, nhẹ giọng trả lời:



- Ở nhà cũng không có chuyện gì để làm cho nên ta đến xem.



Kỳ thật là nàng lo lắng.



Dựa vào tác phong trước kia của Doãn Phong, có trời mới biết có thể hắn định làm gì. Chu Yến Nô cũng sợ. Bất kể nàng và Ngọc Doãn có cảm tình hay không thì dù sao nàng và hắn cũng là người một nhà.