Tống Thì Hành

Chương 9 : Giết Mổ Heo (hạ)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Rất nhanh, ba người đi tới trước một tiểu viện rách nát.



Xung quanh nơi đây cũng không có thôn xá, càng không có bóng dáng một ai, chỉ có một dòng suối chảy róc rách ngay bên cạnh. La Nhất Đao nhảy xuống xe, bước đến mở cửa ra, sau đó đi vào trong sân, nhanh chóng đốt nến lên.



-Vào đi.



Ngọc Doãn do dự một chút cũng cất bước đi vào sân.



Khu viện này cực kỳ rách nát, trong không khí còn quanh quẩn một mùi hôi thối nhàn nhạt, hòa quyện với một mùi ẩm mốc xộc tới trước mặt khiến Ngọc Doãn vội vàng nín thở, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi dài.



-Đây là nơi trước đây ta hay mổ heo, không một ai biết.



La Nhất Đao cười giải thích:



-Lâu lắm rồi không đến đây, cho nên quá bừa bộn. Tiểu Ất ca, Cửu Nhi tỷ bỏ quá cho.



Diện tích nơi mổ heo không lớn, chỉ có một gian nhà bằng cỏ tranh.



La Nhất Đao đi tới, nhìn nhìn nhà bếp, quay lại cười nói:



-Vận may không tệ, còn có ít củi đốt.



Cửu Nhi tỷ đun nước, Tiểu Ất ca khiêng heo vào đi.



Chu Yến Nô vội vàng đáp lời, treo đèn lồng lên tường.



Chỉ thấy tại góc sân có một bàn đá nhưng đã biến thành màu đỏ sậm, cũng không rõ trước đây La Nhất Đao đã lén lút giết mổ bao nhiêu con heo ở chỗ này. Đoán chừng màu đỏ sậm trên cái bàn đó đều là dấu vết lúc trước để lại. Ngọc Doãn và La Nhất Đao nâng hai con heo bị trói lên, đi vào trong viện.



La Nhất Đao múc một thùng nước giếng, rửa chiếc bàn để giết mổ heo kia.



Có lẽ cảm nhận được sự nguy hiểm, hai con heo kêu lên, âm thanh cực kỳ thê thảm. Ngọc Doãn bị tiếng heo kêu thảm thiết kia làm đầu óc choáng váng nhưng không có cách nào khác. Mà La Nhất Đao thì lại như không nghe thấy gì, sau khi rửa sạch sẽ chiếc bàn giết mổ heo, lão liền lấy từ trên xe nhỏ một con dao mổ heo được mài sắc bóng, đi vào sân, đặt vào tay Ngọc Doãn.



Con dao mổ heo này rõ ràng đã từng uống rất nhiều máu tươi.



Trên dao vẫn còn óng ánh màu máu lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Trên bàn giết mổ heo kia vết máu loang lổ.



Máu loãng hòa với nước ấm chảy từ trên bàn xuống, rơi cái thùng gỗ đặt bên cạnh.



-Nào, còn một con nữa.



Đúng như lời La Nhất Đao nói, lần đầu bỡ ngỡ, lần thứ hai thành thục.



Đã có lần đầu, lần thứ hai dễ dàng hơn rất nhiều. Ít nhất trong lòng hắn không còn sự căng thẳng nữa, xuống đao cũng thoải mái hơn. Sau khi giết hai con heo xong, La Nhất Đao lấy hai móc sắt treo hai con heo lên cột ở trong viện, đồng thời giải thích cho Ngọc Doãn làm cách nào phân chia heo, vừa cảm khái nói:



- Nghĩ lão La ta xuất thân mấy đời giết mổ heo...nhưng tới đời Đại ca thì sợ là bị đứt đoạn. Đại ca thích đi học, ta cũng phải thuận theo nó…



Nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt để nghề tổ truyền này mất ở trong tay ta.



Tiểu Ất ca, ngươi đã có hứng thú như thế, ta sẽ đem bản lĩnh gia truyền dạy cho ngươi, cũng coi như là một nghề.



Lại nói, cách xưng hô người Tống có chút kỳ lạ, bố thường gọi con trai là “Đại ca”. Đại ca mà La Nhất Đao nhắc đến, đó chính là con trai duy nhất của ông, tên là La Đức.



Có lẽ trong suy nghĩ của La Nhất Đao, đô vật dù gì cũng không phải là nghề lâu dài.



Trong lòng Ngọc Doãn thầm kêu khổ: “Ai có hứng thú với nghề này chứ?”



Nhưng hắn cũng hết cách, ít nhất trong năm mươi ngày, thịt tươi trong cửa hàng phải nhờ vào hắn giải quyết.



- Tứ Lục thúc, vậy làm phiền thúc rồi!



-Ha ha, có gì phiền đâu. Dựa vào sức lực của Tiểu Ất Ca, tương lai nhất định có thể đưa nghề giết mổ heo trở nên nổi bật.



Đưa nghề giết mổ heo trở nên nổi bật, chẳng phải chỉ là mỗi giết mổ heo thôi sao?



Ngọc Doãn nửa cười nửa mếu nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Yến Nô đang cúi đầu bận rộn, ánh sáng ngọn nến chiếu xuống khuôn mặt phấn ngọc mềm mại, đỏ hồng vô cùng dễ nhìn. Có lẽ hiểu ý của La Nhất Đao, Yến Nô không kìm nổi bật cười khúc khích thành tiếng, nhưng nàng chợt dùng bàn tay bé nhỏ che đôi môi đỏ thắm lại.



Động tác quyến rũ của nàng khiến Ngọc Doãn nhìn đến ngây dại.