Tống Thì Hành

Chương 84 : Tiểu cao nha nội (trung)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Lã Chi Sĩ hít sâu một hơi, tỏ lòng cảm kích.



- Nếu không có sư phụ báo cho biết, suýt nữa đệ tử bị hắn lừa rồi.



- Hôm nay ta đến, một là bảo ngươi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hai là đừng vội giao du với những kỹ nữ này nữa. Sau khi giao đấu xong, ngươi có thiếu gì cơ hội hưởng lạc, sao phải nóng lòng nhất thời như vậy? Ngươi phải biết rằng ngươi là đệ tử của ta, đại diện cho mặt mũi của ta. Mặc dù lần trước ta đánh thắng Ngọc Doãn nhưng dù sao thắng không phải do võ, khó làm cho người ta tâm phục khẩu phục được.



Cho nên lần này ngươi động thủ với hắn là cơ hội quan trọng nhất để biểu diễn đấu pháp chân chính của Lý gia ta.



Trận này ngươi chỉ có thể thắng, không được phép bại. Nếu không sau khi trở về ta sẽ dùng gia pháp với ngươi.



Khuôn mặt Lã Chi Sĩ lập tức trở nên thảm thương.



- Lão gia, không phải là đệ tử không tin, nhưng chỉ có điều…



Lý Bảo khoát tay chặn lại, ra hiệu Lã Chi Sĩ chớ nói thêm gì nữa.



Hắn trầm ngâm một lát rồi lấy trong người ra một cặp thiết gia hỏa đen như mực, giống như được tạo thành từ sắt, có hình nửa vòng tròn, bên trong ánh sáng, bên ngoài còn có một tầng sắc bén.



- Đây là món đồ nhỏ mà lúc trước khi ta giao đấu với đại danh phủ đã có được.



Theo lý thuyết, ta không nên dạy ngươi chiêu này. Nhưng bây giờ cũng là bất đắc dĩ. Đem cái món đồ này bọc ở dưới giày của ngươi khi ngươi tung chiêu ở chân có thể phát huy tác dụng. Tuy nhiên không nên lấy tính mạng thằng nhãi kia, chỉ cần đánh bại Ngọc Tiểu Ất là được.



Lã Chi Sĩ nhận lấy hai món đồ.



Hắn ngẩng đầu cười ha hả nói:



- Lão gia, thứ này hơi nặng một chút nhưng cũng không có gì đáng ngại.



Người yên tâm đi. Có thứ này ngày mai ta nhất định thắng thằng khốn đó. Phải dạy cho ngươi biết đấu pháp của Lý gia không hề kém cỏi Ngọc gia nhà hắn.



Trên khuôn mặt Lý Bảo nở ra một nụ cười lạnh lẽo.



- Việc này như vậy là thuận lợi. Tốt lắm, hãy sớm nghỉ ngoi đi. Ngày mai ngươi hãy đến nhà tìm ta, chúng ta lại bàn tiếp về đấu pháp.



Đừng uống rượu nữa, lại càng không được đi tìm nữ nhân.



Trận chiến ngày mai rất quan trọng ! Lúc đó ta cũng đến xem cuộc đấu để khuyến khích ngươi.



Lã Chi Sĩ vội vàng khom người nói:



- Lão gia yên tâm, đệ tử hiểu được nặng nhẹ.



Trời càng lúc càng tối và nổi gió to.



Quan Âm viện ở bên cạnh tiểu viện nhà Ngọc gia vẫn còn sáng đèn.



Yến Nô ngồi xem Ngọc Doãn luyện công, khoác áo khoác ngồi ở ngưỡng cửa may vá dưới ánh đèn.




Lần nào cũng Cao Thập Tam, Cao Thập Tam, cảm giác không được tự nhiên. Quen biết đã lâu mà vẫn chưa biết tên y là gì?



Hoàng Tiểu Thất ngẩn ra, nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ.



- Câu hỏi này của Tiểu Ất ca, ta thật không biết trả lời thế nào.



Thập Tam Lang là danh hiệu, nhưng mọi người chỉ gọi hắn là Thập Tam Lang mà không nhớ tên thật của hắn. Dù sao cũng từng nghe người ta nói, tổ tiên Thập Tam Lang cũng là nhân vật nổi danh lừng lẫy, sau này không hiểu lý do gì mà gia đạo sa sút, mới trở nên như hiện nay. Nếu không, để ta đi hỏi thăm một chút, thật sự ta không nhớ nổi đại danh của y là gì.



Ngọc Doãn cười nói:



- Thôi, không bằng để ta tự đi hỏi hắn vậy.



Gắp một miếng ăn, hắn đột nhiên nhìn Hoàng Tiểu Thất nói:



- Thất Lang, nói như vậy, ta cũng không biết đại danh của ngươi đâu đấy.



Lời vừa thốt ra khiến Hoàng Tiểu Thất mặt đỏ bừng.



- Đại danh của ta...nói ra thật xấu hổ.



Năm đó cha ta mong ta trở nên nổi bật, cho nên đặc biệt tìm người đặt tên cho ta, tên là Văn Thanh. Văn của văn chương, Thanh của Thanh liên. Đáng tiếc lúc đầu ta không thích đọc sách, ngày ngày ham chơi lêu lổng, khiến cha rất thất vọng mà lại không thể đổi cái tên này. Nếu không phải Tiểu Ất ca hỏi, ta cũng suýt quên cả đại danh của mình, thật là hổ thẹn.



Hoàng Văn Thanh?



Cái tên nghe cũng rất hay.



Ngọc Doãn vỗ vỗ bờ vai của y:



- Thất Lang sao phải coi nhẹ mình?



Mà nay hối hận, vẫn còn kịp.



- Nói rất hay!



Ngọc Doãn vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa tiếng người cười nói.



Theo sát sau, Trần Đông và Lý Dật Phong cùng nhau tiến vào, đi theo có một thiếu niên, quần áo vô cùng hoa lệ.



Ngọc Doãn thấy hai người Trần Đông đến vội đứng lên.



- Đại Lang, Thiếu Dương, sao lại đến đây?



- Ha hả, hôm nay Tiểu Ất giao đấu, sao có thể bỏ qua?



Từng nghe danh hiệu Ngọc Giao Long phố Mã Hành nhưng chưa từng thấy Tiểu Ất động thủ, nên cũng muốn đến cổ vũ trợ uy cho Tiểu Ất. Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, vị này là Cao Nghiêu Khanh, thượng xá sinh cùng Trường thái học năm nay thi đậu. Tam Lang đã nghe đại danh Tiểu Ất, nghe nói hai ta tới thăm Tiểu Ất liền tỏ ý muốn đi cùng.