Tống Thì Hành

Chương 86 : Giao đấu (Thượng)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Khoái Hoạt Lâm ở bên sông Kim Thủy, phía bắc ngoại thành phủ Khai Phong dưới cầu Sương Hoành.



Nói chính xác thì Khoái Hoạt Lâm là một Ngõa Tử chiếm diện tích rất lớn. Trong Ngõa tử màn trướng tửu tung bay, tửu quán san sát.



Đường đi lát đá vụn rộng có thể chứa năm người thành hàng, trải rộng hai bên sân khấu.



Sân khấu này phần lớn là cửa tửu lầu tửu quán, ước chừng cao 2~3m, chủ yếu tập trung các bang nhóm biểu diễn xiếc lưu động tại đây để thu hút khách nghỉ chân. Dưới võ đài, còn có rất nhiều tiểu thương, mỗi khi đêm đến là bày sạp bán, tiếng rao không ngừng, hình thành một tuyến phong cảnh đặc biệt vô cùng tại phủ Khai Phong, càng khiến cho Khoái Hoạt Lâm vào đêm vô cùng náo nhiệt.



Đoàn người Ngọc Doãn đi vào Khoát Hoạt Lâm, thấy đám đông đang sôi động mãnh liệt.



Trần Đông cười nói:



- Tiểu Ất, hôm nay ngươi và Lã Chi Sĩ giao đấu chắc chắn thu hút không ít người đâu.



- Thật sao?



Ngọc Doãn hơi cau mày dừng chân quan sát.



Chỉ thấy cuối Khoái Hoạt Lâm bên sông Kim Thủy có một đài cao cực kỳ rộng. Cao chừng 6m, rộng 6m2, dùng thân gỗ dầy 20, 30cm làm sàn nhà, được chống ở dưới hơn mấy chục cây cột gỗ lớn san sát, chống đỡ đài cao này. Đây là Hiến đài nổi danh ở Khoái Hoạt Lâm, có thể được xem như là nơi có kiến trúc đặc biệt.



Một lát nữa Ngọc Doãn sẽ so sánh cao thấp với Lã Chi Sĩ trên Hiến đài này.



Bên trong tửu lâu hai sườn Hiến đài đã kín người hết chỗ.



Dưới đài cao càng có vô số người vây quanh chờ đợi khai chiến.



Từng chiếc từng chiếc thuyền hoa du thuyền trên sông Kim Thủy lái tới, đến bên Hiến đài thì thuyền ngừng, rồi sau đó từ trên thuyền đi xuống một đám nam nữ quần áo hoa mỹ.



- Thật khí thế.



Dương Tái Hưng không kìm nổi tán thưởng một tiếng khiến mọi người xung quanh đều gật đầu.



Nhìn canh giờ hẵng còn sớm!



Lý Dật Phong nói:



- Không bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi trước được không?



- Không cần chuẩn bị sao?



- Yên tâm, Hiến đài thuộc cửa hàng Lý gia Khoái Hoạt Lâm, là công chính nổi danh, tuyệt đối sẽ không âm thầm làm trò gì đâu.



Hơn nữa còn có tư phác và nữ triển làm nóng võ đài, Tiểu Ất muốn lên đài ít nhất còn phải chờ một canh giờ nữa…



Nữ thi triển đấu vật, ý tứ mang theo chút nghĩa xấu.



Thời kì Bắc Tống, đô vật là một hoạt động cực kỳ lưu hành, bất luận giàu nghèo thế nào cũng đều có thể tham dự.
Thấy Ngọc Doãn định đi, người bán hàng rong lập tức nóng nảy, vội bước tới ngăn Ngọc Doãn lại.



- Đại quan nhân làm gì nôn nóng như vậy, chuyện gì cũng từ từ... Nếu đại quan nhân cảm thấy đắt, không ngại ra giá xem nào?



- Năm quan thì mua!



Người bán hàng rong nóng nảy:



- Đại quan nhân nói giỡn, năm quan sao được.



Đàn này mặc dù bị hỏng một chút nhưng vẫn còn tốt, năm quan sao bán được?



Ngọc Doãn lập tức cười lạnh, hạ giọng nói:



- Ngươi cho ta là thằng ngốc sao? Đây rõ ràng là một phế cầm... Ngươi xem đàn thân dài hơn rộng hơn, rõ ràng là cầm được chế tác hỏng, nhưng ngươi lại mang đi bán! Nếu không phải vợ ta muốn học cầm, ta cũng chẳng muốn mua đâu.



- Việc này…



Người bán hàng rong lộ vẻ ngượng ngùng.



- Năm quan cũng quá ít, ba mươi quan, ngươi thấy thế nào?



- Tám quan!



- Hai mươi lăm quan!



- Tám quan!



- Hai mươi quan!



Hai người cò kè mặc cả hồi lâu, người bán hàng rong kia thấy thật sự không lừa được Ngọc Doãn, cười khổ nói:



- Đại quan nhân, như này đi, đàn này ta ta mua mười quan, cũng không kiếm được tiền từ đại quan nhân, vậy giờ ta bán mười quan cho ngươi, ít nhất cũng phải để tiểu nhân không lời không lỗ, đúng không?



- Mười quan sao?



Ngọc Doãn sau khi suy nghĩ thật lâu sau, làm ra vẻ làm khó nói:



- Vậy cũng được, thấy ngươi không dễ dàng, mười quan thì mười quan.



Tuy nhiên, ngươi phải thêm cho ta một cái túi đựng cầm…cái này đi.



Ngọc Doãn nói xong, cầm lấy một bộ túi đựng cầm da thuộc màu đen.



Người bán hàng rong thấy thế, đành phải đáp ứng, bộ dạng khổ sở, nhận bạc của Ngọc Doãn.