Trái Tim Của Quỷ
Chương 17 :
Ngày đăng: 06:45 19/04/20
MƯA RƠI TẦM TÃ BÊN NGOÀI, đổ xuống đất màu xánh lạnh.
Mùa mưa sắp kết thúc.
Rethala sẽ chuyển mình, trở nên cằn cỗi hơn trước khi mùa đông đến. Hầu hết mọi loại cây ở đây sẽ ngả màu rồi héo úa. Howl đoán mình sẽ phải thuê thêm số người làm vườn để lâu đài không ngập trong cỏ khô và lá mục.
Biết đâu đấy, có thể hôm nay sẽ là ngày mưa cuối cùng.
Howl xếp nhanh những tập giấy da trên bàn sang một bên. Ở cạnh tay là chiếc bút mực và lọ mực đã vơi nửa. Kế đó là những xấp thư chưa được mở. Howl ngả người ra ghế, thở dài. Cậu nhắm mắt, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài. Mùi mưa và gió dễ chịu đến kỳ lạ.
Howl nhấc xấp thư lên để ra trước mặt. Thông thường chỉ cần nhìn tên người gửi là Howl đã đoán được nội dung của nó. Có một lá thư trông lạ mắt hơn, không làm từ thứ giấy đắt tiền như những lá thư kia. Một phong thư có bìa nâu, giấy ráp, những nét mực đen viết đều trên giấy. Emerson Phenex, em trai của mẹ cậu. Anh ta cũng đã đến đây vào đám tang của Quỷ Vương, một chàng trai gầy gò với bộ râu rậm và ánh mắt hun tối.
Lá thư ban đầu chỉ hỏi thăm về cậu và Abigail, và về cả chuyện Howl đã sửa sang lại lâu đài. Sau đó lại đề cập đến chuyện “nối lại mối quan hệ sau bao năm phủ bụi” và những chuyện liên quan đến tiền bạc, điều mà Howl đã lường trước. Hẳn họ thấy đây là một cơ hội tuyệt vời, Howl lên ngôi và cậu hoàn toàn có thể gửi một số tiền chu cấp cho họ. Theo như cậu biết, gia tộc bên ngoại của mình chẳng giàu có lắm mặc dù con gái – chị gái – cháu gái họ cưới Quỷ Vương. Dù bà đã chết đi nữa thì Moldark vẫn đã có con với bà và đó là cậu.
Howl chẳng ngần ngại đặt xuống một lời đồng ý.
Hơn nữa, cậu thừa mứa tiền bạc. Tòa lâu đài có quá ít người ở đến mức nó tốn chẳng bao. Cậu vẫn đang không biết làm gì với số tiền ấy. Howl đặt bút viết một lá thư hồi âm thật lịch sự, cố gạt bỏ những lời lẽ đầy gai của mình ra để gửi trả họ.
Howl đặt lá thư vào trong phong bao rồi để lại trên bàn. James sẽ đến phân loại và gửi chúng đi. Xét cho cùng, ông ta vẫn là một quản gia tận tụy, Howl cân nhắc giữ ông ta làm việc lâu dài.
Lá thư thứ hai cậu cầm lên là của Dommik Barbatos.
Ông ta gửi cho cậu bản chép tay của câu thần chú cổ. Howl chỉ nhìn lướt qua rồi để đấy. Nếu không phải do Hội đồng đang thúc giục, cậu cũng chẳng buồn để mắt đến chuyện này.
“Ông ta đã chết được một tháng rồi.” Howl nói. “Cô còn lo lắng điều gì nữa?”
“Tôi không lo gì cả.” Cô mím môi, gương mặt trầm tư. “Nếu có cũng không phải về Quỷ Vương. Tôi lo cho Abigail.”
Nụ cười khiến đôi môi Howl trông mỏng đi. “Tôi có cần giả vờ như biết giữa cô và Abigail có gì không? Cô biết đấy…”
“Chúng tôi từng lớn lên cùng nhau.” Cô ta nói nhẹ như lông hồng.
Howl hơi băn khoăn khi nghe thấy từ “Chúng tôi”. Cậu im lặng chờ Angeline nói tiếp. Nếu lần lại được, biết đâu cậu sẽ tìm được kẻ đã giết Moldark?
“Đó là tất cả những gì tôi có.” Cô nói. “Lớn lên cùng nhau. Abigail đối xử rất tốt với tôi; chúng tôi từng là những đứa trẻ duy nhất trong lâu đài. Nhưng con bé không còn nói chuyện với tôi nữa.” Angeline ngừng một quãng như hồi tưởng đến một điều gì đó kinh khủng vô cùng. “Từ khi ông ta chết, nó không nói chuyện với tôi nữa.”
Howl tỏ ra nghi hoặc. “Cô cảm thấy… tội lỗi à?”
Cô ta liếc lên Howl, trừng mắt, không nói gì cả.
“Thôi được rồi.” Cậu thở hắt ra một tiếng. “Con bé có một người bạn tưởng tượng, thế là đã đủ hiểu rồi. Tôi nghĩ cô có thể giúp nó bớt cô đơn.”
“Bây giờ thì tôi không thể làm điều đó được nữa.”
Cô ta nhìn Howl, đôi mắt dịu xuống, rồi cầm chiếc ô của mình rời khỏi khu mộ. Hẳn cô ta về tòa tháp vì Howl thấy cô đi tới cánh rừng. Trong thời tiết này thì thật kỳ lạ.
Nhưng xét cho cùng, có điều gì về cô ta là không kỳ lạ đâu?