Trái Tim Của Quỷ

Chương 45 :

Ngày đăng: 06:46 19/04/20


ANGELINE VẪN KHÔNG BIẾT CƠN ĐAU ĐẾN TỪ ĐÂU.



Đôi khi nó ở chỗ này. Đôi khi nó ở chỗ kia.



Cô nhắm mắt, dụi mình vào gối, cảm nhận máu đang chảy trong huyết quản mình. Cô quờ quạng tay chân – những bộ phận mà cô tưởng đã tê liệt hoàn toàn. Hơi ấm trong chăn đệm thật dễ chịu.



Và rồi cô mở mắt.



Cô muốn ngủ thêm, nhưng lại không muốn ý thức tỉnh táo của mình vụt mất. Cô nhìn trần nhà, trông thấy vài con nhện đang chăng tơ. Điều kỳ lạ là cơn đau tan đi ngay khi cô tỉnh giấc, thứ duy nhất còn lại là những ký ức khi rõ nhét khi mờ nhạt.



Angeline đang ở trong phòng của mình.



Cô chẳng buồn băn khoăn chuyện gì đã xảy ra. Cô không nhớ. Và cô gắng không nhớ.



Cô ngồi dậy khi thấy Howl mở cửa ghé vào phòng. Có vẻ cậu chỉ đi ngang qua rồi kiểm tra xem cô đã dậy hay không. Angeline vẫn nằm co trong chăn ấm, cô lặng lẽ nhìn Howl đi đến gần. Cậu ngồi xuống mép giường, những vết máu tụ chuyển sang tím xanh trên trán và má, hơi sưng lên, căng ra. Vết cắt trên má cậu cũng đã khô lại và chuyển màu. Angeline để ý ở những khớp ngón tay, da cậu cũng tím ngắt và trầy xước.



Cô nhìn Howl chỉ với một con mắt.



Sau đó, cô gượng sức ngồi dậy. Không còn cơn đau nào, cô thấy mình khỏe hơn bao giờ hết.



“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”



“Một ngày rưỡi.” Howl nói. “Em ngủ dai thật.”



Angeline sớm nhận ra có gì đó đã thay đổi. Sự thay đổi ấy mềm như một ngã rẽ của con đường, từ từ chếch sang hướng khác. Có một cái gì đó ở Howl rất khác. Cậu không còn vênh váo, không còn nụ cười nửa miệng, cậu dịu hơn, bình ổn hơn, đôi mắt sâu hơn.



Từng có một cảm giác mờ nhạt, rằng cô hiểu Howl hơn cô nghĩ. Như thể giữa cả hai có một sợi dây liên kết vô hình.



Angeline đã từng băn khoăn,



liệu sợi dây đó
“Tôi chỉ nghĩ... nên cảm ơn anh vì đã cứu tôi. Anh bị thế là do tôi mà.”



Cậu nhìn Angeline, quả thật cậu muốn đổ hết lỗi cho cô. Hầu hết là do sự cáu kỉnh chẳng biết trút vào đâu. Nhưng làm sao cậu có thể nổi nóng khi mà cô đã nói thế được?



Angeline giấu bàn tay mình vào chăn. Một ngày rưỡi không ăn gì, ruột cô đã cồn cào như muốn rách.



Nhưng lúc này cô chẳng có tâm trạng mà nghĩ đến ăn uống nữa.



“Nghe này, Howl.” Cô nói. “Vassago nói Moldark phải hy sinh hai linh hồn và đó là bố mẹ tôi, người vùng Ánh sáng...”



“À, phải.” Howl nói, mặt cậu nghiêm lại. “Tôi muốn nói một chút về chuyện đó đấy.”



“Hãy để sau đi, được chứ?” Cô tiếp tục. “Nhưng Moldark vẫn phải giết kẻ sẽ giết mình. Ông ta đã có manh mối và đó là tôi. Nhưng tôi vẫn sống.”



Cô ép Howl phải nhìn thẳng vào mình, không lảng tránh, không phân tâm.



“Vậy ông ta đã giết ai?”



Howl không thể chịu đựng ánh nhìn của cô lâu hơn, cậu ngoảnh đi và vuốt sống mũi, một biểu hiện của sự mệt mỏi. Cậu không muốn trả lời.



“Anh không biết sao?” Cô vẫn vặn hỏi.



“Tôi không biết, Angeline. Đó có thể là bất kỳ ai, nhưng tôi không biết. Tôi cũng không muốn biết! Chúng ta xong rồi.”



Howl đứng phắt dậy, hầu như không thể nhìn thẳng vào Angeline lấy một lần.



“Xong rồi?” Cô hỏi lại, lồng ngực cồn cào và nóng. Cô siết chặt hai bàn tay vào chăn, nói với giọng của kẻ bị tổn thương.



“Phải. Chỉ đến đây thôi, mẹ tôi đã chết và Moldark cũng thế.” Cậu nói lãnh đạm. “Tôi không cần giúp đỡ nữa. Cái gì đã chết thì tốt nhất hãy để nó yên.”