Trái Tim Của Quỷ
Chương 46 :
Ngày đăng: 06:46 19/04/20
ANGELINE SIẾT CHẶT QUAI CÁI CỐC SỨ và cô dốc thẳng nó lên uống. Cô đói. Cô tức giận. Chừng ấy đủ để trên bàn cô, những chiếc đĩa đều hầu như vơi hết.
Hơi thở của cô có mùi dâu xanh bởi thứ nước ép thảo dược đậm đặc, đắng nghét. Howl ép cô uống vì nói nó sẽ giúp cơ thể cô điều hòa lượng máu, còn cô uống vì tức giận.
Cậu bỏ cuộc.
Angeline chưa từng cảm thấy cáu giận đến thế từ lâu lắm rồi. Cô cũng không hiểu tại sao, nhưng khi thấy Howl bỏ cuộc dễ dàng như thế, khi mà cậu đã gần chạm tới đích rồi, cô cảm thấy cơn phẫn nộ chạy dọc huyết quản, dồn lên đầu và khiến tim cô đập từng hồi dữ dội. Cô muốn chửi rủa Howl, nhưng cậu đã về phòng. Cậu về phòng và khóa trái cửa.
Howl chưa từng khóa trái cửa khi ở lâu đài.
Giờ thì cậu hành động như một đứa trẻ con.
Cô rời khỏi phòng sau khi ăn xong. Cô đã tắm, và thay vì mùi bùn đất và mùi gỗ hôi hám, cô có mùi của một loài hoa có hương thơm thanh nhẹ. Mái tóc được chải gọn, thả buông xuống như mọi khi, đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt.
Angeline đến tháp Nam. Cô không dừng lại. Cô không chần chừ. Chẳng hiểu vì nhẽ gì, phần chân trời phía Tây ráng đỏ, ánh sáng hắt vào qua những ô cửa sổ trong ngọt tháp. Màu đỏ làm không gian tối đi, tĩnh lặng và rợn gáy.
Những khoanh sáng màu đỏ hắt lên gương mặt Angeline, lên tóc cô, lên mắt cô.
Và hắt lên gương mặt của đứa trẻ đang đứng trước cánh cửa gỗ trên đỉnh tháp.
Cánh cửa mà đằng sau đó là đồ đạc của Myris, những gì còn lại của bà.
Angeline không nao núng. Lần đầu tiên xuất hiện ở cô sự dũng cảm và táo bạo lạ thường ấy. Cô đứng ở những bậc cầu thang. Còn đứa trẻ đứng cạnh cánh cửa.
Nó trong suốt, mỏng manh như con búp bê sứ. Mái tóc nâu hạt dẻ quăn quăn. Đôi mắt hổ phách sáng bừng.
Abigail. Cô đang trông thấy Abigail. Tâm trí cô khẽ reo lên như thế.
Nhưng cô không gọi tên Abby.
Cô mở miệng. Từng âm tiết vang lên nhẹ như lông hồng:
“Anna.”
Con bé gật đầu. “Trước khi chết bạn ấy cũng sống ở đây.”
Angeline không bất ngờ, đó chỉ mới là câu hỏi dạo đầu của cô để xác minh vài suy nghĩ. Cô cầm cốc trà nóng trong tay, đặt câu hỏi tiếp theo:
“Tại sao cô bé ấy luôn đi theo chị?”
Abigail ngước đôi mắt hổ phách trong veo lên nhìn cô. Về đôi mắt nó giống Howl như tạc. “Bạn ấy không nói vì sao. Bạn ấy vẫn luôn chú ý đến chị vào Howl.”
Ý nghĩ có một hồn ma trong lâu đài luôn theo dõi mình làm Angeline sởn gai ốc.
“Abby.” Giọng cô cương quyết và thúc giục. “Anna là ai? Em phải biết chứ? Cô ấy là ai?...”
Con bé nhăn mày và cao giọng lên. “Chị thôi đi được không?”
Angeline giật mình, sững người. “Chị xin lỗi...chị hơi to tiếng.”
Abigail xoay người, ngẩng đầu nhìn lên những bức tranh bằng chì của nó ở trên tường. Nét vẽ nghuệch ngoạc của con bé biến những cái que và những hình tròn thành người và đầu người, dẫu thế nào vẫn nhận ra. Đôi chỗ con bé còn ghi chú thích ở đấy.
“Anna... là một phần của lâu đài này. Một phần của em...” Đôi môi con bé run run, yếu ớt. “Bạn ấy đã chờ đợi rất lâu để được tìm thấy. Em bắt đầu thấy và nghe được Anna lúc tám, chín tuổi thôi. Bạn ấy hay chơi búp bê cùng em, hát cùng em và ở bên cạnh mỗi khi em buồn. Cô ấy đáp ứng mọi yêu cầu mà em đặt ra, ngược lại, em cũng phải thế... Đó là một chò trơi công bằng. ”
Ngay lúc ấy, một linh cảm chẳng mấy tốt đẹp xâm chiếm Angeline. Miệng cô khô như bị dán băng keo, không thể cất lời. Cô chỉ muốn nghe Abigail nói. Con bé biết những gì? Tại sao, tại sao trong suốt một khoảng thời gian dài, nó im lặng như thế?
“Abby...” Rốt cuộc Angeline cũng mở lời được. Nhưng giọng cô nhỏ và mỏng manh như bong bóng xà phòng, chỉ một cái chạm là sẽ vỡ ra trong run rẩy. “Anna là ai?”
Abigail rời mắt khỏi những bức tranh, chầm chậm quay lại nhìn Angeline. Các mảng sáng yếu ớt làm da con bé xanh nhợt và trông như mộ bức tượng cổ. Con bé cắn môi dưới, sống mũi bỗng đỏ ửng lên, cũng có thể là buồn bã, cũng có thể là xót xa.
Nó dỏng tai nghe ngóng, rồi mấp máy môi nói tiếp.
Một luồng khí lạnh thốc ngược vào phổi Angeline. Cô không thể hít thở. Cô không thể chịu đựng được ánh mắt của con bé:
“Anna là chị gái em, Angie.” Con bé thì thào. Giờ thì trông nó giống một con búp bê sứ ma mị hơn là người. “Mẹ Myris đã sinh đôi. Cả hai bọn em đều đồng ý đến lúc làm rõ mọi chuyện rồi.”