Trang Hiệp Khách

Chương 10 : Trang hiệp khách - Hồi 10

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Sơn Điền Anh Minh, Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang cùng mười mấy võ sĩ

đạo vừa tới phủ Cao Kiều Quang thì thấy Sơn Bản Nhất Lang đã chờ sẵn từ

lúc nào. Sơn Điền Anh Minh mừng rỡ, nói :



- May quá, đệ đã tới! Sao, mọi chuyện giải quyết xong xuôi chưa đệ?



Sơn Bản Nhất Lang vui vẻ đáp :



- Cũng tạm xong. Khi vừa xong việc, đệ tới liền nơi này gặp đại ca như

đã hứa. Bởi con thiên lý mã của đại ca phi lẹ quá thành thử đệ tới trước đại ca, ha ha ha!



Sơn Điền Anh Minh cũng phá lên cười một tràng vui nhộn. Vừa lúc đó, cổng phủ Cao Kiều Quang mở ra, một người võ sĩ đạo bước ra cúi chào mọi

người, lễ phép nói :



- Phải chăng đây là Sơn Điền trang chủ cùng các vị anh hùng? Xin mời vào đại sảnh cho chúng tôi được tiếp đón quý khách.



Sơn Điền Anh Minh đáp lễ, nói :



- Tôi đây chính là Sơn Điền Anh Minh cùng Đức Xuyên Thắng, Lâm Cát Lang, Sơn Bản Nhất Lang và các huynh đệ của tệ trang đến đây bái kiến Cao

Kiều tiên sinh. Xin huynh đài chỉ lối hộ, xin đa tạ.



Người võ sĩ đạo phủ Cao Kiều dắt mọi người vào bên trong đại sảnh. Tại

đó, Điền Trung Tấn cùng Kim Tử Tân và Kiều Bản Dũng cùng mấy mươi võ sĩ

đạo đã có mặt từ bao giờ. Hai bên mặt ai nấy hầm hầm như chỉ chực rút

kiếm ra tay ăn thua đủ với nhau ngay. Vừa lúc đó, gia nhân vào báo :



- Có sứ giả Tây Thôn Hòa Hy đại diện Thanh Thủy tiên sinh tới!



Gia nhân vừa dứt lời, một người quen thuộc cũng vừa vào tới nơi, cúi đầu thi lễ cùng mọi người. Ai nấy đều nhận ra là Tây Thôn Hòa Hy (Nishimura Kazuki), một cánh tay của Thanh Thủy Đô (Shimizu Kyou).



Thi lễ xong, Tây Thôn Hòa Hy nhắm về phía mọi người lên tiếng :



- Thật không may phải báo tin cùng chư vị là chủ nhân Thanh Thủy Đô tiên sinh của chúng tôi chẳng may hôm qua bị gian tế thích khách lẻn vào gia trang ám hại thành thử không thể nào tham dự được buổi họp hôm nay

được, thành thật chịu tội cùng chư vị. Tôi thừa lệnh ấu chủ An (Yasu)

đến đại diện thay thế Thanh Thủy tiên sinh.



Cả hai phe Điền Trung Tấn lẫn Sơn Điền Anh Minh không ai bảo ai cùng đứng dậy, lớn tiếng hỏi :



- Hả? Sao? Với bản lãnh của Thanh Thủy Đô tiên sinh cùng với các hạ cùng bao nhiêu võ sĩ đạo lừng danh bên cạnh mà để thích khách vào hạ sát mất chủ nhân các hạ ư? Thật chuyện không thể nào tin được!



Tây Thôn Hòa Hy buồn bã, nói :



- “Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân” [1]. Mình có hay đến đâu cũng có kẻ hơn mình! Cho dù chư vị có tin hay không thì đây vẫn là sự

thật. Hơn nữa kẻ núp trong bóng tối bao giờ cũng có lợi thế, thật khó mà ngăn ngừa nổi. Chuyện không may xảy đến không ai lường trước được.

Thanh Thủy gia trang hiện giờ đang có đại tang!



Tây Thôn Hòa Hy vừa dứt lời chợt có tiếng người nói tiếp theo :



- Thật là một chuyện trùng hợp lạ lùng!



Mọi người quay qua nhìn, thì ra đó là Cốc Khẩu Quang Hy (Taniguchi


Sơn Điền Anh Minh vẫn không nổi nóng, tiếp tục hỏi :



- Vậy phiền ông cứ nói lại thôi chứ ta chẳng nhớ gì cả.



Điền Trung Tấn cười khẩy, đáp gọn :



- Tiên lễ hậu binh! Một núi không thể có hai cọp sống chung được.



Dứt lời, Điền Trung Tấn quay lại nói với đám thuộc hạ :



- Chúng ta về thôi!



Phe Điền Trung Tấn từng người một, do Kim Tử Tân dẫn đầu, lần lượt đứng

dậy đi theo hộ tống chủ nhân ra khỏi cửa. Trước khi đi, Kiều Bản Dũng

quay lại nhìn Sơn Bản Nhất Lang một cái như muốn nói một điều gì. Sơn

Bản Nhất Lang hiểu rất rõ ý Kiều Bản Dũng muốn nói gì. Dưới mắt mọi

người thì ai nấy đều cho rằng cái nhìn của Kiều Bản Dũng là lời nhắn nhủ có tính cách khiêu chiến, là lời cảnh cáo cho Sơn Bản Nhất Lang, và

chẳng bao lâu cơn nguy sẽ đến với chàng.



Đức Xuyên Thắng nhìn theo chân đám người phe Điền Trung Tấn mà nghe lòng hậm hực. Y bỗng quay qua Sơn Bản Nhất Lang, nói :



- Ta với Sơn Bản huynh trước sau cũng phải tỉ thí, xin đừng quên nhé.



Sơn Bản Nhất Lang cảm thấy vừa giận vừa buồn cười. Chàng nghiêm mặt nói như một lời giáo huấn :



- Kẻ địch trước mắt không lo đối đầu lại cứ đòi tỉ thí với ta là sao?

Đức Xuyên Thắng ngươi thật là tìm đánh không đúng người, tìm sai mặt

trận rồi! Thái độ đó chỉ làm lợi cho Điền Trung Tấn chứ lợi gì cho chúng ta!



Sơn Điền Anh Minh gật đầu phụ họa :



- Sơn Bản Nhất Lang nói rất đúng. Lúc này chúng ta không lo sát cánh với nhau chống lại cường địch thì còn đợi lúc nào nữa? Có hiềm khích cá

nhân nào với nhau thì cũng phải dẹp qua một bên thôi.



Thấy Đức Xuyên Thắng tuy không cãi lại nhưng lộ vẻ không vui, Sơn Bản Nhất Lang tìm lời khuyên giải, ôn tồn nói :



- Có phải Đức Xuyên huynh tức khí vì lời nói của Điền Trung Tấn, cho là

lão xem trọng ta hơn huynh và Lâm Cát huynh chứ gì? Và đó là lý do khiến cho huynh phải ăn thua đủ với ta cho bằng được để bảo toàn danh dự của

“Sơn Điền gia trang Đệ Nhất Kiếm Thủ”? Huynh mà nghe lời lão thì chỉ tạo ra sự chia rẽ nội bộ, và Điền Trung Tấn sẽ ngồi không rung đùi vì “bất

chiến tự nhiên thành” [3]. Hơn nữa ta đã lên tiếng chịu thua huynh lâu

rồì, hà tất phải tranh chấp với nhau làm gì.



----------



[1] Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân: ở đời không có điều gì tuyệt đối cả; người tài ắt luôn có người tài hơn.



[2] Kiếm đạo: Kendo.



[3] Bất chiến tự nhiên thành: không cần đánh cũng thắng.