Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 123 : Dòng nước ngầm mãnh liệt

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Trong lòng Giang Ánh Tuyết chợt trầm xuống, vội vàng nói: “Kỷ Thành, anh không tin em sao?”



Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, “Không nên suy nghĩ bậy bạ.”



Giang Ánh Tuyết lập tức có loại cảm giác đấm vào trên bông, hơi sức gì cũng đều không dùng được.



“Em...... “



“Được rồi, tất cả chờ ngày mai anh trở về rồi hãy nói.”



“......”



Một câu nói đơn giản, liền cản trở ngàn vạn ngôn ngữ đang định trào ra khỏi lòng của Giang Ánh Tuyết.



Lần nào cũng vậy, mỗi lần cô ta muốn nói thì đều bị cứng rắn nén trở về......



Nghe trong điện thoại di động truyền đến tiếng “Tút tút tút”, ngón tay Giang Ánh Tuyết nắm điện thoại di động càng siết chặt, cô ta càng ngày càng

cảm giác giữa mình và Kỷ Thành có một đoạn cống vắt ngang......



......



Hoắc Kỷ Thành để điện thoại di động xuống liền nhìn Tần Lạc và con trai đang chơi đùa vui vẻ trên bờ biển, chân của cô bị thương vẫn chưa hoàn toàn

khỏi được, cho nên phần lớn đều ngồi một chỗ, chỉ có Tiểu Tinh vui sướng chạy tới chạy lui ở trên bờ cát, nhặt vỏ ốc, bắt con cua......



Chơi cực kỳ vui vẻ.



Hình như thật lâu không thấy Tiểu Tinh vui vẻ như vậy rồi.



Hơn nữa, một màn trước mắt ấm áp khiến cho người ta không dời mắt được.



Lúc ăn cơm buổi trưa, Hoắc Kỷ Thành bất ngờ nói ra một câu, “Ba giờ chiều

lên máy bay trở về, sau khi ăn xong thu thập hành lý một chút.”



Hoắc Gia Tinh đang dùng cơm phồng má nhìn về phía cha, “Không phải còn hai ngày để chơi sao?”



Hoắc Kỷ Thành ưu nhã cầm khăn giấy lau miệng, “Bà nội gọi điện thoại bảo chúng ta trở về.”



Hoắc Gia Tinh chép miệng, nếu là bà nội gọi điện thoại thúc giục cha, vậy khẳng định là có chuyện gì......



Ngay sau đó bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”



Tần Lạc vẫn vùi đầu ăn cơm không nói tiếng nào, cô cũng biết Đại Ma Vương

có thể dành chút thời gian ra ngoài chơi ba ngày với mình và Tiểu Tinh

rất không dễ dàng.



Dù sao anh bận rộn như vậy, mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện như vậy......



Khi lên trên máy bay, Hoắc Gia Tinh ngồi ở giữa cha và chị gái, khỏi phải nói là rất hạnh phúc!



Nói vui vẻ rạo rực nói: “Cha, chân chị gái bị thương còn chưa khỏe, mà con

lại phải học bổ túc Anh ngữ, nên để chị gái tạm thời ở tại nhà chúng ta

đi! Như vậy cũng khó để cho chị gái chạy tới chạy lui, quá phiền toái!”



Tần Lạc vừa định nói “Không cần”, kết quả Hoắc Kỷ Thành mở miệng đồng ý, “Được.”



Hoắc Gia Tinh vui vẻ không thôi, “Ư! Quá tuyệt! Vậy thì con có thể ngày ngày nhìn thấy chị gái!”



Tần Lạc thấy Tiểu Tinh vui vẻ như vậy nên cũng không nhẫn tâm nói ra việc

không muốn, trong lòng cũng có chút ngọt ngào vui mừng......



****



Xuống phi cơ, chuyện đầu tiên, Hoắc Kỷ Thành liền dẫn Tần Lạc đi tới bệnh

viện, anh vốn muốn để Đại Vệ đưa Tiểu Tinh về ngủ trước, dù sao sắc trời đã tối, nhưng Tiểu Tinh nhất định dính lấy Tần Lạc không chịu đi, bất

đắc dĩ Hoắc Kỷ Thành đành phải mang theo con trai cùng nhau đi tới bệnh

viện.


sao?”



Lý Bình uất ức trả lời một câu, “Cha, loại chuyện như vậy chúng ta không nói thì ai sẽ biết?”



Ông cụ Hoắc kiêng kỵ nhất là có người mạnh miệng, lập tức trợn tròn cặp mắt, quăng ly trà vợ mình vừa đưa lên đất.



“Choang” một tiếng thật lớn.



Lập tức bên trong phòng khách yên lặng như tờ, Lý Bình bị dọa đến run cả người, cũng không dám lắm mồm nữa.



“Chuyện Giang Ánh Thần mang thai đã sớm huyên náo mọi người đều biết! Chẳng lẽ

những thứ này đều không phải là chủ ý của các người! Cho là để cô ta

mang thai là có thể vào nhà họ Hoắc ta sao?”



Lúc ông cụ Hoắc nói những lời này nghiễm nhiên mang theo tức giận.



Phương Lệ Hoa vội vàng dịu dàng thuận lưng cho ông, “Thân thể là của mình, ông không nên đau lòng, tôi còn đau lòng hơn!”



Lời nói này của bà không chút nào mang dáng vẻ giả tạo, mà hoàn toàn lộ ra

sự quan tâm, hơn nữa giọng của bà rất dịu dàng mềm mại đáng yêu, tức

giận lớn hơn nữa hỏa cũng bị giọng nói tỉ mỉ mềm mại này vuốt xuôi giận



Ông cụ Hoắc rất thích bộ dạng này của bà, cầm tay của bà, “Cũng chỉ có bà yêu thương tôi.”



Phương Lệ Hoa ngọt ngào nâng khóe môi lên, “, nếm thử một chút Bích Loa Xuân của tôi.”



Ông cụ Hoắc nhận lấy ly trà nhấp một miếng, gật đầu, “Ừ, không tệ!”



Hai người này ở ngay trước mặt của đám tiểu bối mà ân ái, những người khác

cũng không có dám lên tiếng, cả nhà họ Hoắc nói chuyện cùng ông trong

lúc ông tức giận cũng chỉ có dì Phương và Tiểu Tinh thôi.



Đều thuộc về người nhà tam phòng, cũng khó trách Hoắc Kỷ Thành có thể ngồi vững trên vị trí người thừa kế không ngã.



Hồi lâu, ông cụ Hoắc mới chuyển ánh mắt sang cả đám nam nữ và cháu trai

cháu gái, “Hôn sự của Cẩm Dương và Ánh Thần ta sẽ sớm tìm ông cụ Giang

thương lượng.”



Hoắc Kỷ Vĩ còn muốn hỏi cái gì đó lại nghẹn trong

cổ họng, lời của cha rất rõ ràng rồi, mình còn hỏi nữa có vẻ có chút

không được tán thưởng.



Thậm chí, có thể đưa dẫn đến tác dụng hoàn toàn ngược lại.



Hoắc Kỷ Nghiệp và Hoắc Kỷ Lan không biến sắc liếc nhìn nhau, xem ra Hoắc Cẩm Dương muốn cùng kết hôn với Giang Ánh Thần cũng không có dễ dàng thuận

lợi như vậy



Đợi sau khi con cả, con hai, con ba rời đi, Phương Lệ Hoa mới giữ con trai ở lại riêng, “A Thành, con và Ánh Tuyết đã lâu như vậy, tại sao bụng cô ta còn không phản ứng?”



Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ, “Mẹ, con đã có Tiểu Tinh rồi.”



Phương Lệ Hoa ý vị sâu xa giáo dục con trai, “Mẹ biết con rất thương Tiểu

Tinh, nhưng sau khicon và Ánh Tuyết kết hôn nhất định là phải sinh một đứa bé, mặc kệ con trai hay con gái, mẹ đều thích.”



Hoắc Kỷ Thành nâng trán, “Mẹ, Tiểu Tinh không thích cô ấy.”



Phương Lệ Hoa tức giận nói: “Lời con nói là ý gì! Chẳng lẽ Tiểu Tinh không thích người nào thì con cũng không kết hôn sao?”



Hoắc Kỷ Thành mím môi, “Mẹ, bây giờ con vẫn chưa muốn suy tính tới việc này.”



Dứt lời, đi thẳng.



Phương Lệ Hoa nhìn bóng lưng con trai hận đến dậm chân, không có cách chút nào.



Xem ra, bà phải tìm Giang Ánh Tuyết nói chuyện tốt một chút