Trời Sinh Một Đôi

Chương 167 : Quả nho

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Trần Phương

Beta: Sakura



Lão phu nhân Trấn Quốc công nghe nói, đồng dạng sửng sốt một lúc lâu mới cười nói: “Vợ Đại lang thật có phúc khí.”



Đến tuổi này của bà, phu quân ngây dại, con trai cả mất sớm, con út mất tích, thăng trầm vinh nhục gì cũng đều trải qua, nhiều đến nỗi thấy rất nhạt.



Người có phúc trạch thâm hậu, so với cái gì cũng tốt hơn.



Lão phu nhân hài lòng với kết quả này, hôm sau thỉnh an, Chân Diệu được thưởng hai kim nguyên bảo.



Lão thái thái này, thật thực dụng.



Chân Diệu vuốt vuốt kim nguyên bảo trong hà bao, cười thật ngọt ngào.



Trong mắt Đại cô nương La Tri Nhã lóe lên khinh bỉ.



Chờ đến Hinh Viên, kể việc đáng chê cười này cho Điền thị.



Điền thị nghe xong có chút bất an. Lão gia nói đúng, bà không nên nhường lại quyền quản gia.



Nếu Lão phu nhân thật hài lòng với Chân thị, nói không chừng sẽ dạy dỗ nàng ta thật tốt, sau đó thuận lý thành chương cho nàng ta quản gia.



Điền thị càng nghĩ càng ảo não.



Bà thật hồ đồ rồi, thế nào lại cho Chân thị cơ hội đây!



Không được, quyền quản gia bà nhất định phải thu hồi.



Bà quản phủ Quốc Công vài chục năm, trút xuống nhiều tâm huyết như vậy, dựa vào cái gì phải nhường cho người khác!



“Mẹ, mẹ làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Thấy sắc mặt không thích hợp, La Tri Nhã hỏi.



“Không có gì, mẹ nghĩ kỹ rồi.”



Bệnh này chờ qua hai ngày nữa cần tốt lên.



Chân Diệu về Thanh Phong đường, đắc ý bảo Tử Tô thu hai kim nguyên bảo vào.



Không lâu sau có quản sự bà tử vào bẩm báo, nói phía trước có người đưa nho tới.



Trong số hoa quả, Chân Diệu thích nhất là nho, nghe xong liền cho người đưa vào, vừa nhìn, lại có hai sọt lớn.



“Nhiều như vậy, là đưa đến các viện sao?”



“Hồi Đại nãi nãi, các viện đều đã được đưa nho qua, đây là đặc biệt đưa đến Thanh Phong đường.” Quản sự bà tử nói.



Quản sự bà tử này họ Đường, vẫn luôn quản Thanh Phong đường.


Hai người ngồi cùng nhau dưới tán cây, vừa ăn nho vừa tùy ý trò chuyện.



Một giọng nói chần chờ vang lên: “Đại ca, đại tẩu……”



Chân Diệu giương mắt lên nhìn. Thấy La Tri Nhã mặc y phục màu vàng nhạt đứng ở cửa, liền lau tay rồi đứng lên: “Muội muội sao cũng tới.”



La Tri Nhã đi tới hành lễ, ánh mắt đảo qua, sắc mặt liền thay đổi: “Đại tẩu, chỗ tẩu thật nhiều nho nha.”



“Nhiều thế nào?” La Thiên Trình nhíu mi.



Kiếp trước hắn rất thương yêu vị muội muội này nhưng hôm nay nhìn thấu sự vô sỉ của đôi phu thê kia hắn thật không sinh tình thủ túc được.



Vành mắt La Tri Nhã đỏ lên: “Đại ca, muội nghĩ huynh thay đổi rồi, từ sau khi cưới đại tẩu.”



Giọng La Thiên Trình lãnh đạm hơn: “Nguyên Nương. Muội cũng không còn nhỏ nữa, nói như vậy nói ra sẽ khiến người khác chê cười!”



“Đại ca…………….” La Tri Nhã ủy khuất nhìn La Thiên Trình.



Chân Diệu hắng giọng: “Nguyên Nương, ta muốn xen miệng hỏi một chút, muội qua đây là có chuyện gì?”



Không đến nỗi là đến đoạt nam nhân với nàng đi?



La Tri Nhã cố khôi phục trấn định: “Muội vốn muốn nói với Đại tẩu một tiếng, muốn xuất phủ đến Thiên Tú các chọn chỉ thêu. Nhưng hiện tại muội muốn hỏi một chút, chỗ Đại tẩu sao lại có nhiều nho như vậy?”



“Được đưa tới.”



“Ha ha, Đại ca, huynh biết không vừa nãy Ngũ lang và Lục lang còn vì tranh nho mà đánh nhau nhưng chỗ Đại tẩu nho nhiều đến nỗi cho nha hoàn ăn không hết. Chẳng lẽ nói Đại tẩu quản gia, sự phân phối cũng đổi sao? Khi mẹ muội quản gia chưa từng có chuyện nhìn người hạ thái điệp như vậy!”



Chân Diệu gật đầu: “Đại cô nương nói đúng, Nhị thẩm quản gia thực không có chuyện như vậy.”



La Tri Nhã nghe xong liền thấy không đúng, thấy Chân Diệu vẫn là bộ dáng không thèm quan tâm dậm chân một cái, cả giận nói: “Được, nếu Đại ca, Đại tẩu không nói gì, muội liền đi chỗ tổ mẫu hỏi một câu, đây là đạo lý gì.”



La Tri Nhã xoay người đi, Chân Diệu ngồi xuống cầm nho ăn.



La Thiên Trình nhướn mi cười cười: “Chân Tứ, không cần để ý đến những thứ không liên quan.”



Chỉ cần hắn tuyên bố vẫn quan tâm Chân Diệu, hắn không tin tổ mẫu sẽ vì hai sọt nho mà trách Chân Diệu.



“Ta không để ý a, hai sọt nho, có chút nhiều, Đại cô nương muốn đi tố cáo với tổ mẫu rằng ta ăn nhiều nhưng tổ mẫu đã sớm biết rồi.” Chân Diệu thuần thục lột vỏ nho.



Ánh mặt trời xuyên qua tán lá dày đặc chiếu lên mặt nàng khiến khuôn mặt phảng phất như mĩ ngọc trong suốt, môi vì ăn nho mà phá lệ tiên diễm.



La Thiên Trình không nhịn được đưa ngón tay ra lau nước nho trên khóe miệng nàng, lẩm bẩm nói: “Nàng thật có khả năng ăn uống.”



Chân Diệu lườm La Thiên Trình: “Người có thể một lần ăn tám cái bánh bao còn nói ta có khả năng ăn uống? Aizzz nho này ngài còn muốn sao?”



La Thiên Trình nở nụ cười: “Muốn.”