Trời Sinh Một Đôi

Chương 168 : Xích đu

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


“Lão phu nhân, Đại cô nương tới.” Hồng Hỉ đứng ở ngoài mành nói.



“Cho con bé vào.”



Trời rất nóng, trán La Tri Nhã có một tầng mồ hôi mịn, gương mặt đỏ ửng, vừa vào nhà, không khí mát mẻ đập vào mặt.



“Thỉnh an tổ mẫu.”



“Mau tới đây ngồi, trời nóng như vậy sao lại tới.”



La Tri Nhã đứng lên, đi đến bên cạnh lão phu nhân ngồi xuống, bắt đầu cáo trạng: “Tổ mẫu, hôm nay đưa nho rất ngọt. Ngũ lang và Lục lang không đủ ăn kết quả hai tiểu tử kia liền đánh nhau.”



Nghe nói hai tiểu tôn tử có thể ăn, lão phu nhân cao hứng: “Ngũ lang và Lục lang thích ăn, Nguyên Nương, lát nữa con mang mấy giỏ nho về, đây là Đại tẩu con đưa tới.”



La Tri Nhã nghe xong càng tức, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Thì ra là Đại tẩu đưa cho tổ mẫu, vừa nãy tôn nữ ở chỗ Đại tẩu, phát hiện nha hoàn trong sân đều vây một chỗ cùng ăn nho. Tổ mẫu, đám Ngũ lang không đủ nho ăn mà chỗ Đại tẩu ngay cả nha hoàn cũng được ăn nho, bà nói Đại tẩu quản gia như thế nào được?”



Lão phu nhân nghe xong híp mắt: “Nguyên Nương đến chỗ Đại tẩu làm gì?”



“Ách, tôn nữ định đi Thiên Tú các chọn chỉ thêu.”



Lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay trắng nõn của La Tri Nhã “Vậy hãy nhanh đi đi, trời không còn sớm.”



“Tổ mẫu, Đại tẩu…….”



Lão phu nhân mí mắt cũng không nhấc: “Đại tẩu con đã nói với ta, có lẽ đưa sai rồi.”



“Đưa sai?” Giọng La Tri Nhã đột nhiên cao vút: “Tổ mẫu, đưa sai mà có thể đưa hai sọt lớn sao?”



Lão phu nhân thu liễm ý cười, nhàn nhạt liếc La Tri Nhã.



Khí thế của La Tri Nhã đột nhiên giảm xuống.



Tổ mẫu ngày thường tuy bình dị gần gũi nhưng khi trầm mặt lại thì ai cũng không dám càn rỡ.



Nàng từng nghe mẫu thân nói năm đó tổ mẫu theo tổ phụ trải qua chiến trường đã từng giết người.



“Là đưa sai.” Lão phu nhân thản nhiên nói.



“Tổ mẫu……..” La Tri Nhã không cam lòng.



Tổ mẫu sao vậy, trước kia rõ là không thích Đại tẩu thế nào trong mấy tháng ngắn ngủi đã hướng về phía Đại tẩu rồi?



“Nguyên Nương, mau đi đi. Mua nhiều vải và chỉ thêu vào, luyện nữ hồng cho tốt.” Lão phu nhân kín đáo đưa một túi bạc cho La Tri Nhã, không hề đề cập đến chuyện nho.




Có tiếng bước chân truyền đến, La Tri Nhã xoay người vội vã rời đi, váy màu vàng nhạt vẽ lên một đường cong ưu mĩ, trước bức tường sơn xanh lóe lên rồi biến mất.



Chân Diệu trừng mắt nhìn, hô: “Đừng đẩy, để ta xuống.”



Chờ xích đu khẽ đong đưa, trực tiếp nhảy xuống, xách váy chạy đến trước mặt La Thiên Trình.



“Sao không chơi nữa?” Đáy mắt La Thiên Trình có sự cưng chiều chưa phát hiện.



Lúc nói chuyện phiếm khi ăn nho, thuận miệng nhắc đến hồi bé chơi xích đu dưới giàn nho, nàng hăng hái bừng bừng như một đứa trẻ.



Chân Diệu lau mồ hôi, tươi cười xán lạn: “Khi nãy dường như thấy có người từ tường đi ra.”



“Ai?” Đáy mắt La Thiên Trình lóe lên ám sắc, con ngươi sáng ngời chợt lạnh lẽo, như ngâm trong hàn tuyền.



Chân Diệu nghiêng đầu nghĩ một chút: “Hình như là Nguyên Nương, cũng có thể không phải, ta chỉ thấy thoáng qua, không rõ.”



“Sau này Nguyên Nương có đến nàng không cần để ý nhiều.”



“Ừ.” Chân Diệu thành thành thật thật gật đầu đồng ý.



Hôm sau, Điền thị vậy mà lại đến thỉnh an.



Lão phu nhân thấy gương mặt dưới lớp phấn vẫn chưa dễ nhìn, nói: “Điền thị, chờ dưỡng tốt rồi trở lại thỉnh an cũng không muộn.”



“Con dâu đã gần khỏi rồi, bận rộn nhiều năm như vậy bỗng nhiên rảnh rỗi thật có chút không yên lòng.”



Dư quang nơi khóe mắt liếc về phía Chân Diệu, đã thấy nàng ngồi đó híp mắt ăn điểm tâm, một câu cũng không tiếp.



Không khỏi chán nản, thế nào đây, đây là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó sao?



Khóe miệng Chân Diệu cong lên.



Tuy quản gia rất phiền, mệt muốn chết nhưng đây là nhà của phu quân nàng, mới không chủ động giao quyền quản gia ra đâu.



Hiền huệ cung thuận (kính cẩn nghe theo) thì không có cơm ăn, có bản lĩnh thì đến yêu cầu.



Đã yêu cầu thì chứng tỏ bà đã khỏe.



Nhưng tổ mẫu chỉ biết bà yêu cầu.



Chân Diệu cười đến mắt cong cong, lại ăn một miếng điểm tâm lớn.