Trời Sinh Một Đôi

Chương 169 : Bị ngã

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


Edit: Trần Phương

Beta: Sakura



Điền thị nói bóng nói gió, ám chỉ mọi cách.



Chân Diệu vươn móng vuốt trắng trắng mập mập cầm một miếng điểm tâm lên ăn, trên bàn rất nhanh đã không còn.



Ách, nàng đơn thuần như vậy, Nhị thẩm rốt cuộc đang nói cái gì?



Điền thị sắp giận đến xóc hông, hất lần này đến lần khác lại không tiện thể hiện quá rõ ràng.



Chờ đến khi về Hinh Viên, ống tay áo phất một cái làm chén trà rơi xuống đất.



Một tiểu nha hoàn rón rén đi tới thu thập mảnh sứ vỡ rơi đầy đất.



“Cút ra ngoài!”



“Dạ!” Tay tiểu nha hoàn run run, mảnh sứ vỡ cắt vào ngón ray, trong nháy mắt máu chảy ra, cũng không dám kêu đau, vừa cúi đầu vừa vội vã lui xuống.



“Phu nhân, hà tất phải tức giận, tức giận chỉ làm hại sức khỏe bản thân, thật không đáng giá.” Điền ma ma bóp vai cho Điền thị.



Điền thị quay đầu: “Vú, vú không biết tiểu chân kia có bao nhiêu đáng giận! Mới quản gia được hai ngày mà đã cắn chết quyền quản gia không nhả, nàng ta cũng không biết mình có bao nhiêu phân lượng! Ta lại không thể nói nhiều, nếu lão phu nhân nhìn ra ta và nàng ta tranh chấp kinh doanh nhiều năm như vậy không phải uổng phí sao!”



Điền thị càng nói càng tức, trong ngực có chút khó chịu.



Thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu chân và bà bát tử xung khắc, thế nào mà vừa vào cửa mọi việc của bà liền không thuận!



Điền ma ma không nhanh không chậm bóp vai cho Điền thị, sau đó mới mở miệng: “Phu nhân, ngài gấp cái gì, đại thọ của lão phu nhân chẳng phải sắp tới sao, đây chính là đại thọ sáu mươi, sẽ làm lớn. Đại nãi nãi tuổi trẻ, lão nô không tin trong lòng nàng ta không hốt hoảng, đến lúc đó không cần phu nhân mở miệng, Đại nãi nãi sẽ xin phu nhân tiếp nhận.”



Điền thị nghe xong sắc mặt dễ nhìn: “Ngẫm lại cũng đúng, chỉ là sợ rằng Chân thị còn chưa biết chuyện đại thọ của lão phu nhân.”



Nói đến đây bỗng nhiên không muốn thu quyền quản gia vội.



Nếu Chân thị vẫn quản gia, chờ đến đại thọ của lão phu nhân, nàng ta luống cuống tay chân, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa!



Dù sao bà bệnh, có rắc rối gì cũng không đẩy lên đầu bà được!



Điền ma ma tựa hồ đoán được suy nghĩ của Điền thị, nhắc nhở: “Phu nhân, lão gia hiếu thuận với lão phu nhân như vậy, nếu thọ yến của lão phu nhân có sai lầm gì sợ rằng ngài ấy sẽ mất hứng. Còn nữa Hạ gia Yến Giang không phải là có người đến sao. Có khách quý đến vẫn là ngài có kinh nghiệm đến chào hỏi cho thỏa đáng.”



Điền thị rùng mình, nhớ tới câu Nhị lão gia nói.



Quyền quản gia phải nắm chắc trong tay.


Lão thái thái kia chẳng lẽ bị nàng đè chết rồi.



Trời ạ, là một trạch nữ mà tay nàng cũng dính máu sao?



Không phải là bị đấu chết (tranh đấu) mà là bị đè chết?



“Điền ma ma sao lại đến viện chúng ta?” Chân Diệu rốt cuộc nhớ tới hỏi một câu.



Tiểu nha hoàn cảm thấy mình đã gây họa rồi, nơm nớp lo sợ nói: “Đại nãi nãi, Điền ma ma nói phụng lệnh nhị phu nhân mang đồ tới cho ngài.”



Chân Diệu nghe xong càng lúng túng hơn.



Đều nói không đánh người đang cười, nàng lại đè người ta không biết sống chết, đây là chuyện gì xảy ra hả?



Bên kia Vân Liễu và Vân Yến ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi cuối cùng Vân Yến tranh không lại, kiên trì đi Hinh Viên.



Điền thị nhìn mặt mình trong gương.



Nhị lão gia tiết lộ, mấy ngày này có thể thăng chức, sợ rằng phải cần không ít bạc.



Nhưng chỉ cần có thể tiến một bước, bạc có là gì.



Nghĩ Nhị lão gia thăng quan, phẩm cấp cáo mệnh của bà cũng tăng, trong lòng Điền thị liền thấy ngọt ngào.



Lúc này có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, nha hoàn bên Thanh Phong đường Vân Yến tới.”



“Ách, cho nàng ta vào.” Điền thị khép gương lại, đi ra ngồi trên tháp mĩ nhân ở gian ngoài.



Thầm nghĩ Chân thị này coi như hiểu chuyện, đây là cho người tới nói lời cảm tạ sao?



Vân Yến bất an đi vào cửa, hành lễ vấn an với Điền thị, sau đó nói: “Nhị phu nhân, nô tỳ tới bẩm báo một tiếng, Đại nãi nãi nhà nô tỳ đang chơi xích đu  trong sân, chẳng biết làm sao dây đu lại bị đứt, liền ngã xuống…..”



“Hả?” Trong nháy mắt Điền thị thiếu chút nữa bật cười, vội hung hăng véo đùi mình một cái, nỗ lực tỏ ra khẩn trương: “Đại nãi nãi nhà các ngươi không sao chứ, người rốt cuộc sao rồi. Đám nha hoàn các ngươi, rốt cuộc phục vụ thế nào, Đại nãi nãi chơi xích đu, các ngươi lại nghe theo!”



Điền thị một bộ ân cần, nói như pháo nổ, Vân Yến kiên trì cắt đứt: “Nhị phu nhân, Đại nãi nãi nhà nô tỳ không việc gì, nhưng mà……”



“Nhưng cái gì?”



“Đại nãi nãi đúng lúc ngã lên người Điền ma ma, Điền ma ma rốt cuộc có sao không hiện còn chưa biết…..”