Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 64 : Cái chết
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Thình lình, mọi người cứng người nhìn về phía cuối hành lang.
Cô gái nhỏ vốn đang thút thít cũng tò mò ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông trưởng thành xuất hiện ngay tại khúc cua của hành lang, không, hẳn nên gọi là tang thi mới đúng. Cho dù thân thể của hắn là hình thể nhân loại, nhưng làn da xám trắng cùng đôi mắt đỏ sậm đều chứng minh hắn đã biến dị từ sớm. Vẻ mặt Trang Thiển trở nên căng thẳng, tang thi cấp ba, tiếng động đi đường cậu hoàn toàn không nhận ra…
Diện mạo con tang thi này là một người đàn ông trung niên rất đỗi bình thường, mặt chữ quốc, mày rậm, tóc ngắn, vóc dáng khá cao, dáng người rắn chắc. Mặt không có biểu tình làm cho bộ dáng vốn chất phát của hắn trở nên nghiêm túc và hung hãn.
“Chú ơi.” Cô gái nhỏ vui vẻ chạy qua, mọi người đang phòng bị toàn lực căn bản là không phản ứng kịp, bỏ lỡ thời cơ ngăn cản.
Tang thi cấp ba một phen ôm được cô gái nhỏ, nâng cô bé lên ôm vào trong ngực: “Nguyệt Nguyệt tìm được ông nội chưa?” Giọng nói của hắn không mấy chuẩn, phát âm tám phần đều là tiếng địa phương, thiếu đi nhịp điệu, nghe vào thì mười phần quái dị.
Cô gái nhỏ dường như đã quen với khuôn mặt không biểu cảm cùng với giọng địa phương ngang ngang, nằm trong lòng hắn cọ cọ: “Tìm được rồi! Ông nội quả nhiên chờ con, chú thật lợi hại.” Thì ra bé con tên Nguyệt Nguyệt.
Tang thi vỗ về lưng cô gái nhỏ tên Nguyệt Nguyệt, bất chợt giơ tay lên.
Các thành viên của Mặc Huyền tiểu đội vốn vận sức chờ đợi thiếu chút nữa đã triển khai tấn công, nhưng tang thi chỉ là sử dụng lực đạo phù hợp đánh sau gáy Nguyệt Nguyệt, làm cô bé hôn mê.
Trang Thiển nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt đã trở nên mềm nhũn trong lòng tang thi. Tang thi cảm nhận được tầm mắt, nâng đầu lên, mặt than không đổi nét ngây người nhìn Trang Thiển hồi lâu, ánh mắt đỏ sậm không ánh sáng chuyển hai lần. Trang Thiển muốn đoán hắn đang suy nghĩ gì từ biểu tình, nhưng thất bại.
Tang thi ngừng lại cúi đầu, nhẹ nhàng đem Nguyệt Nguyệt đặt trên mặt đất, tạo một tư thế thoải mái dựa vào vách tường. Sau đó hắn tiến lên trước hai bước.
Bầu không khí lập tức trầm xuống, tang thi cấp ba nhận ra mọi người cảnh giác, dừng bước. Mặt vẫn không thay đổi chút nào, nhưng chẳng hiểu vì sao, Trang Thiển nhận thấy hắn có chút hơi nản lòng.
“Nguyệt Nguyệt!” Một cụ già kích động nhào tới, giọng nói run run, “Con bé sao thế?!”
“Không sao cả, cô bé ngủ thôi.” Úc Mộng Dao chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé con, đứa nhỏ này dựa vào vách tường ngủ say hết biết, “Chúng tôi phát hiện cô bé ở tầng ngầm hai, thật may rồi.”
Lúc này, lông mi Nguyệt Nguyệt run lên, mở mắt: “Chú ơi?”
“Nguyệt Nguyệt!” Cụ già kích động cầm tay Nguyệt Nguyệt.
“Ông nội!” Đứa nhỏ nhanh chóng tỉnh hẳn, vặn vẹo lao về phía lòng ngực cụ già, “Oa, oa ô ông nội con nhớ ông muốn chết, con hứa sẽ không chạy lung tung nữa…”
Ông cháu ôm nhau khóc lóc.
Khóc đã xong, cụ già ôm bé con còn đang nghẹn ngào, cúi đầu gập người cảm kích các thành viên trong đội: “Lão tên Trần Hạo, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không chối từ.”
Cố Thần khách khí nhận lời cảm ơn của ông cụ, cụ già cũng chẳng mạnh miệng cho có, tài năng chỗ này, đều là đám nhân tài đứng đầu ngành khoa học, sau khi đến căn cứ thì đãi ngộ về sau chắc hẳn không tồi. Đặc biệt là một người có tuổi như Trần Hạo, trước mạt thế hẳn là nhân vật một câu nói làm rung chuyển ba tầng, có thể đạt được ân tình của người này tuyệt đối là trăm lợi vô hại.
Trần Nguyệt tựa vào lòng ông nội mình, xoa xoa đôi mắt đo đỏ: “Chú đâu ạ?”
Trần lão nghi hoặc ngẩng đầu, lần thứ hai lão nghe thấy cháu gái nhắc đến “chú”, lần đầu tiên vì kích động mà xem nhẹ, nhưng bình tĩnh nghe thì vẫn thấy khá kỳ quái.
“Nguyệt Nguyệt nè.” Trang Thiển ôm cô bé qua dỗ, Cố Thần giải thích cho Trần lão chuyện của tang thi cấp ba nọ.
Một hồi sau, Nguyệt Nguyệt cầm lấy “đồng tiền chú để lại ” và chấp nhận “chú là người đặc biệt cho nên đi trước”, tựa vào lòng Trần lão, ngủ thiếp đi.