Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 791 : Đánh

Ngày đăng: 10:11 17/05/20


Bạch Oa Oa kinh ngạc đứng lên, cô mở to mắt nhìn hai người một nam một nữ đang đi tới, trong thâm tâm như chết lặng.



Trịnh Gia Dĩnh và Tuyết Lệ ban đầu không để ý tới, nhưng đi gần đến thì cuối cùng cũng phát hiện ra Bạch Oa Oa đang đứng. Anh ta dường như rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, không kiềm chế được mà gọi:



- Oa Oa?



Tuyết Lệ nghe thấy cái tên quen thuộc cũng quay sang nhìn, vô tư lên tiếng chào hỏi:



- Oa Oa, lâu quá không gặp, cô đến đây ăn tối sao?



Thân thể Bạch Oa Oa run lên, cô liếc nhìn hai cánh tay đang nắm chặt lấy nhau, ngập ngừng nói:



- Hai người... hai người... không phải đã chia tay rồi ư?



Trịnh Gia Dĩnh đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt của cô gái, ngược lại, Tuyết Lệ lại tỏ ra rất thân thiệu, vui vẻ ôm ấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, cười đáp:



- À, về chuyện đó, chúng tôi đã quay lại rồi.



Bạch Oa Oa siết tay, cô cắn răng, hỏi tiếp:



- Từ... từ lúc nào vậy?



Trịnh Gia Dĩnh vẫn không đối diện với cô, câu trả lời tiếp tục là Tuyết Lệ nói thay anh ta:



- Mới đây thôi, cũng gần 2 tháng rồi, Gia Dĩnh không nói với cô sao?



Bạch Oa Oa nghe xong, đột nhiên cười hắt một hơi, ánh mắt cô có chút lấp lánh. Cô nhìn lên người đàn ông, đôi môi mấp máy:



- Nói? Nếu nói... tôi cũng đâu bất ngờ như thế này.



Tuyết Lệ bây giờ mới nhìn ra Bạch Oa Oa có vấn đề, cô ta nhíu mày, hỏi với giọng nghi hoặc:



- Oa Oa, cô làm sao thế? Cảm thấy không khỏe ở đâu?




Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, bình thản đáp:



- Tiếc cho cô gần một thập kỉ ở bên cạnh anh ta, mà vẫn không thể hiểu được mọi thứ về anh ta. Đến bây giờ, thậm chí còn bị lừa. Tuyết Lệ, người bạn trai này của cô, trong những năm tháng không có cô bên cạnh, đã âm thầm trao cho một cô gái khác cơ hội, trở thành bạn gái của anh ta. Người đó, chính là Bạch Oa Oa!



Tuyết Lệ nghe xong, tay đang nắm lấy Trịnh Gia Dĩnh chợt buông lỏng, cô cứng nhắc quay đầu nhìn người đàn ông mình yêu thương hết mực, lắp bắp lên tiếng:



- Không thể nào, Gia Dĩnh... anh đã nói là anh chỉ yêu em... chỉ đợi em, không thể nào.... anh sẽ không...



Âu Dương Thiên Thiên cười nửa miệng, đáp với giọng cực kì mỉa mai:



- Lời hứa của đàn ông... luôn là lời xàm xí và phù phiếm nhất, vậy mà cô cũng tin sao? Thật là ngây thơ.



Dứt lời, cô quay sang nhìn lại người đàn ông đứng bên cạnh Tuyết Lệ, châm biếm nói:



- Trịnh Gia Dĩnh, nếu như đã muốn yêu một người, thì nên tự biết kiềm chế bản thân, đừng ra ngoài ban phát tình yêu cho người khác. Nếu muốn đợi một người, thì phải chịu được sự đau đớn của tâm hồn, chịu đựng được từng cơn gặm nhắm của nỗi nhớ, chứ đừng mở cánh cửa trái tim đang mềm yếu cho người phụ nữ khác. Trong lúc cô đơn, anh đi tìm một người có thể chữa được nỗi đau cho anh, vậy anh có từng nghĩ, hậu quả sẽ như thế nào không?



- Người con gái đã ở bên cạnh anh 7 năm, chấp nhận đi phía sau anh, không đáng phải nhận tình yêu từ một người thay thế đâu. Trịnh Gia Dĩnh, anh chưa bao giờ đặt mình vào trong hoàn cảnh của cô ấy, nghĩ cho cô ấy dù chỉ là một lần. Bạch Oa Oa đã dành cả thanh xuân để giúp đỡ anh, cho dù là với lí do gì thì việc anh làm với cô ấy đều không công bằng!



Nói xong, Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn sang Tuyết Lệ, lạnh nhạt lên tiếng:



- Còn cô nữa, cô yêu anh ta lâu như vậy rồi, thế mà không thể nhận ra được bạn trai mình có người phụ nữ khác bên ngoài sao? Chẳng lẽ trước khi quay lại, cô không tìm hiểu kĩ càng mọi chuyện sao? Chia tay đã 1 năm, cô nghĩ anh ta vẫn đợi cô ròng rã 12 tháng mà không có mối tình mới à? Cứ cho rằng người đàn ông này muốn giấu đi, nhưng đã có bạn gái thì có cố che giấu cũng sẽ bị lộ đôi chút, vậy mà cô cũng không nhận ra? Tuyết Lệ, tôi ngược lại muốn xem xem, hôm nay cô biết được chuyện này, thì sẽ xử trí như thế nào đây!



Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh lẽo, cô giật lấy cuốn hợp đồng trên tay của Trịnh Gia Dĩnh, rồi tung nó lên trời cao:



- Làm việc cũng giống như làm người, việc có thể làm sai, nhưng tâm thì không thể làm bẩn. Học cách làm người trước, rồi hãy ra đời làm việc.



Dứt lời, cô quay người mạnh mẽ bước đi, trên cao, từng giờ giấy tung bay lên trời rồi cuối cùng cũng rơi xuống đất. Dường như, sự bắt đầu ngắn ngủi đầy tham lam này... cũng đã đến lúc kết thúc rồi.



====Hãy yêu khi bạn sẵn sàng, đừng yêu khi bạn thấy cô đơn quá=====



*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*