Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 802 : Bày tỏ tâm ý
Ngày đăng: 22:17 27/06/20
Tiêu Tử Du bước ra khỏi nhà hàng, cô ngoắc mắt ra hiệu cho lão Tứ đi lấy xe trước, còn mình thì đứng lại. Quay đầu nhìn phía sau, vừa vặn chạm trúng Stefan đang đi tới. Người đàn ông dừng chân trước mặt cô, thế nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe Tiêu Tử Du lên tiếng:
- Cậu khi nào mới định chữa bệnh vậy? Tại sao lại không tham gia trị liệu.
Stefan ngạc nhiên chớp mắt, anh dè dặt nhìn người phụ nữ, hỏi:
- Lão đại, sao cô lại biết chuyện về căn bệnh của tôi?
Tiêu Tử Du liếc mắt, bình thản đáp:
- Có chuyện gì của các người mà tôi không biết chứ? Đừng tưởng tôi bị giam giữ mấy năm là không thể kiểm soát được ai, tất cả mọi thứ tôi đều nắm được hết, nên đừng hòng qua mắt tôi. Ngay ngày mai, cậu, tham gia trị liệu đi.
Người đàn ông mím môi, rũ mắt vài giây rồi ngước lên nhìn cô, thanh âm có chút trầm trầm:
- Lão đại, nếu đã biết về chuyện trị liệu, vậy chắc cô cũng biết nó chỉ là một cuộc thí nghiệm, tỉ lệ tìm ra cách chữa trị không cao.
Tiêu Tử Du hơi cau mày, lạnh lùng hỏi:
- Thì sao? Cậu sợ?
Stefan lắc đầu, chậm rãi đáp:
- Tôi không sợ, nhưng tôi lại cảm thấy nó không cần thiết. Căn bệnh của tôi vốn là nan y, định sẵn không có thuốc chữa, bao nhiêu năm qua tìm kiếm hết mọi phương pháp, đông tây tôi đều đã thử qua, nhưng kết quả vẫn không hề khả quan, vậy nên sớm đã từ bỏ rồi, tôi cũng... chuẩn bị tinh thần sống như thế đến cuối đời, bây giờ mặc dù tham gia trị liệu có thể giúp tìm ra được cách chữa bệnh, nhưng đó chỉ là thí nghiệm. Nếu chấp nhận, tôi sẽ bị đem ra làm một vật để phân tích, ngày ngày sống trong việc bị người khác xem là vật thí nghiệm, tôi không thích, hơn nữa, cũng không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian cho cuộc thí nghiệm đó. Một năm, hai năm... tôi có thể không sao, nhưng tôi không đủ kiên nhẫn để chờ nếu nó kéo dài đến mười năm, hai mươi năm sau. So với việc đó, tôi thà không tham gia, cứ sống như bây giờ là được rồi. Bình thường như từ trước đến giờ vẫn làm...
Tiêu Tử Du nghe xong những lời người đàn ông nói, ấn đường dần dãn ra, im lặng vài giây sau mới lên tiếng:
Stefan quả thực im lặng, ánh mắt của cậu ta vừa bối rối vừa chân thành nhìn cô, khiến Tiêu Tử Du hết hồn.
Thích... thích thật sao? Đừng đùa chứ, nói đâu trúng đó à?
Stefan siết tay, im lặng vài giây rồi lên tiếng:
- Tôi không thể nói dối cô, lão đại, vậy nên... cô nói đúng rồi... tôi thích Selina.
"..."
Tiêu Tử Du lần này đứng hình, đến lượt cô không thể nói nên lời, ánh mắt nhìn Stefan cũng có chút bất ngờ không tin nổi.
Thế mà thừa nhận rồi, Stefan và Selina? Ôi, thời gian cô ở trong "trại" thật sự lâu quá rồi, không nghĩ đến bên ngoài biết bao chuyện đã phát sinh thế này. Ôi quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, Phelan thích phụ nữ thì không nói, nhưng mà đến cả Stefan cũng có ngày biết yêu một cô gái thì đúng là... lớn thật rồi! Mấy đứa nhóc của cô đều trưởng thành cả rồi, biết yêu rồi!!!
Tiêu Tử Du tự vui với nỗi niềm trong lòng của mình, Stefan thấy cô im lặng, liền nói tiếp:
- Lão đại, cô cũng biết đấy, đối với Selina, không có gì quan trọng hơn việc báo thù, ngay cả chuyện tình cảm. Cô ấy luôn độc lập, thích hành động một mình, dù có bị thương cũng không muốn nói cho ai biết, dù có nỗi khổ cũng không muốn ai hay, đến cả trận chiến của riêng mình cũng không muốn người nào bị liên lụy, cứ im lặng, âm thầm làm. Nhưng gia tộc Rostchild đâu phải dạng vừa, càng không dễ đối phó. Bao năm nay, gia tộc đó chỉ có ngày càng mạnh hơn, nhiều lần tranh chấp với Bush để chiếm thế mạnh nhất thế giới ngầm. Selina chỉ là một cô gái, trong tay không có gì cả, gia tộc của cô ấy đã mất, một mình sống trong xã hội này, lấy quyền thế gì để đấu với Rost chứ?
- Tôi lúc đầu chỉ biết rằng Selina là một người mạnh mẽ, tài giỏi, cái gì cũng biết, cũng tốt. Nhưng khi nhìn những giọt nước mắt của cô ấy, tôi đã nhận ra, cô ấy đến cuối cùng cũng chỉ là một cô gái bình thường. Có lúc mạnh mẽ, thì sẽ có lúc yếu đuối, là cô ấy luôn tự tạo vỏ bọc trước mắt mọi người mà thôi. Khi tôi nghe Phelan kể mọi chuyện về Selina, tôi thực sự đã động tâm, không phải vì tôi thương hại cô ấy, mà tôi thấy đau, nơi này của tôi... đã đau đớn khi biết cô ấy một mình chịu những nỗi khổ như vậy.
Stefan vừa nói vừa chỉ tay vào ngực mình, cau chặt ấn đường lại, anh như chìm trong nỗi khổ ấy, như thực sự hòa vào tình cảnh của Mã Nhược Anh. Tiêu Tử Du đưa mắt nhìn theo nhưng không lên tiếng, mím môi nghe anh nói tiếp:
- Lão đại, tôi không nghĩ mình còn đủ dũng khí để đứng yên nhìn Selina khóc thêm một lần nữa, vậy nên… Có thể cô sẽ nghĩ rằng tôi đang nói đùa, kết luận tình cảm của mình một cách vội vàng, nhưng tôi biết tôi đang nghĩ cái gì, hiểu thứ gì, cũng rất nghiêm túc. Tôi nghiêm túc muốn giữ một người ở lại, muốn để cô ấy quên đi… những chuyện không nên do cô ấy gánh vác, muốn cô ấy bên cạnh tôi cười, tận hưởng một cuộc sống đơn thuần mà một người phụ nữ nên có. Và khi tôi nhìn Selina, ở bên cạnh cô ấy càng lâu thì ý chí đó càng mãnh liệt hơn, tôi rất muốn làm như vậy. Nhưng bây giờ cô ấy không để ý đến điều đó, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm trả thù mà thôi, nếu tôi tham gia trị liệu ngay lúc này, sẽ đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải rời khỏi cô ấy.
- - Lão đại, cô có từng nghĩ đến, nếu tôi đi rồi, ai sẽ bảo vệ Selina trước những điều mà cô ấy sắp sửa phải đối mặt không? Tương lai của tôi có thể chậm lại một chút, hoặc cũng có thể không có cái gọi là "chữa bệnh", nhưng tôi không thể tưởng tượng nó sẽ như thế nào nếu không có Selina. Nếu như vì quyết định bây giờ của tôi mà cô ấy có mệnh hệ gì, thì quãng đời còn lại…. mỗi ngày tôi đều sẽ sống trong địa ngục, vậy... còn cần tương lai làm gì chứ?
*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*