Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 124 : Lấy cái chết uy hiếp

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Rabit dễ thương

Beta: Sakura

Liên Mạn Nhi âm thầm líu lưỡi, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, Liên

Thủ Lễ có thể nói vài lời. Chỉ sợ là hắn mới mở miệng nói muốn ở riêng,

Chu thị liền phát tác.



“Lão Tam, thật tốt, nói cái gì ở riêng.” Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, giọng nói trầm thấp vang lên.



“Phụ thân, con… tách ra, cả nhà đều thanh tịnh.” Liên Thủ Lễ bị Chu

thị tát một cái làm cho ngu ngơ, vậy mà đem lời bình thường không dám

nói nói ra.



“Thanh tịnh, con giết chết ta đi, con mang theo vợ và con gái của con đi, con liền thanh tịnh.” Chu thị vừa mắng, vừa đụng đầu vào trong ngực Liên Thủ Lễ.



Chu thị ngồi ở trên giường gạch, toàn lực đụng như vậy, Liên Thủ Lễ

không khỏi lui một bước. Chu thị dùng sức quá mạnh, thân thể lệch xuống

giường gạch. Liên Thủ Lễ vội vàng dùng hai tay đi đỡ Chu thị. Chu thị

lại giống như không muốn sống, tiếp tục đâm đầu vào người Liên Thủ Lễ.

Liên Thủ Lễ sợ Chu thị té xuống giường gạch, đành phải chịu đau, đi phía trước tiếp cần, cũng điều chỉnh thân thể của mình, làm cho đầu Chu thị

có thể đâm vào phần bụng mềm mại của hắn.



“Ta đây là làm nên nghiệt gì ah, ta đem các con nuôi lớn rồi, nguyên

một đám đủ lông đủ cánh, đã chướng mắt ta rồi, hận không thể lập tức làm ta chết đi. Trời ạ, ông mở to mắt nhìn xem ah, ta không có cách nào

sống nữa…” Chu thị lại giơ tay lên, cho Liên Thủ Lễ một bạt tai, sau đó

lên tiếng khóc lớn.



Liên Mạn Nhi ở bên cạnh ngạc nhiên mà nhìn, Chu thị lần này cũng

không phải khóc giả, mà là khóc thực, nước mắt kia thật sự là lộp bộp

rơi xuống đất.



“Mẫu thân, con lúc nào nói người chướng mắt. Phân…”



“Lão Tam, con bây giờ bóp chết ta đi. Sau đó, con thích thế nào cũng

được. Ta cũng không nhìn thấy…” Chu thị lại bắt lấy Liên Thủ Lễ, hai tay đánh bộ ngực của hắn.



Liên Thủ Lễ đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ là nhẫn nại, cũng không tránh.



“Ông trời của ta ơi…” Chu thị nắm lấy Liên Thủ Lễ, buông ra kêu khóc

lên.”Lão Tam, con không có lương tâm a. Ta mang thai mười tháng, bị bao

nhiêu khổ. Đem con nuôi lớn, con năm đó bị nhiễm bệnh, trong nhà không

có tiền. Là ta đem một vòng tay bằng bạc của ta bán đi trị bệnh cho con. Nên mới cứu được cái mạng nhỏ của con. Con đều đã quên ah, con cưới vợ

đã quên mẫu thân. Sớm biết như vậy, ta không nên chăm lo cho co, để cho

con chết đi cho rồi… . Con là đồ không lương tâm, lúc mới sinh con ra,

ta nên bóp chết con.”
Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng đều tập trung tới, cùng Liên Mạn Nhi xem khế ước đỏ.



Nửa phần trên văn khế, chính là dân khế ngày hôm qua ký kết, chỉ là ở phía sau thêm khế vĩ. Đem nội dung dân khế trong khế vĩ đọc sơ qua một

lần, cũng đã viết một số giao thuế trước bạ, khế vĩ lên, cuối cùng ghi

chú rõ thời gian. Chính giữa khế vĩ có đóng dấu màu đỏ, vị trí khế vĩ

cùng dân khế tiếp hợp, ở giữa còn có điều khoản. (không hiểu mấy cái khế này =.=’’)



Liên Mạn Nhi đem khế ước đỏ nhìn mấy lần, trong lòng đầy tràn vui vẻ. Ngày hôm qua dân khế là dân gian ước định, còn sợ có người gây chuyện,

hiện tại đã có khế ước đỏ, nói đúng hơn là quan phủ cũng thừa nhận các

nàng là chủ nhân của hai mươi lăm mẫu đất kia. Thế này ai cũng không thể đoạt đi.



Liên Mạn Nhi mặt mày hớn hở xếp khế ước đỏ lại, bỏ vào trong hộp gỗ

nàng giữ tiền khóa lại. Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều túm

tụm ở bên cạnh Liên Mạn Nhi, trong ánh mắt đồng dạng đều là vui mừng.



… …



Ngày hôm sau Tống Hải Long ly khai, Tống gia đã sai một bà tử quản

sự, đưa vài thứ tốt tới cho Liên Hoa Nhi. Bà từ mang theo bà mối đến,

lần nữa an bài sính lễ và đón dâu.



Bà mối và người của Tống gia đến, một nhà phòng lớn gần đây như nấm

mốc liền vui vẻ ra mặt. Người phòng hai tự nhiên cũng đi theo, chạy

trước chạy sau, đối với phòng lớn so với trước càng nịnh bợ thêm vài

phần. Liên Mạn Nhi trong tay bọn họ đã có đất, nghĩ đến sang năm mùa

màng tốt, cũng là vui vẻ.



Bởi vậy, những ngày này trong sân Liên gia lúc nào cũng đều có thể nghe được tiếng cười.



“Mẹ, buổi tối làm dấm chua cải trắng a.” Tiểu Thất ôm một bắp cải trắng trắng mập mập, đưa cho Trương thị.



“Tốt.” Trương thị cười đáp ứng.



“Mẹ, cải trắng sau vườn cũng đã lớn rồi,chúng ta lúc nào thì muối dưa chua?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Cái này không cần gấp, còn sớm.” Trương thị đáp. Nhiệt độ bây giờ

còn chưa đủ thấp, nếu muối dưa chua sớm, sẽ bị hỏng.”Mẹ xem chừng, chúng ta sẽ muối hai vạc dưa chua, còn phải làm thêm một vạc dưa muối.”



“Nếu hiện tại có dưa chua ăn thì tốt.” Tiểu Thất ngẩng mặt lên nói.



Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động.



“Mẹ, chúng ta hiện tại muối dưa chua đi.”