Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 158 : Cái còi

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Sakurahương

Beta: Sakura

Bởi vì không phải là phiên chợ cho nên người mua thịt không nhiều

lắm, Trương đồ tể vừa cắt thịt cho Liên Mạn Nhi vừa huyên thuyên với

Liên Mạn Nhi.



“ Cũng không biết làm sao, hai ngày nay trên trấn trên người lui tới

nhiều hơn. Nghe giọng nói thì không phải là người ở địa phương chúng

ta.”



Chỉ trong chốc lát cũng có người chạy tới đây gia nhập nói chuyện.



“ Lão Trương, cái này ngươi không biết đâu, những người này a, toàn

là tới từ phủ thành với kinh thành đó. Ngươi không nhìn thấy có mấy

người làm quan trên người sao?”



“ Người phủ thành với kinh thành tới làm gì?” Liên Mạn Nhi hỏi nhỏ.



“ Ngươi không thể lộ ra à.” Trương đồ tể liếc mắt cái người mới vừa

tới một cái “ Ngươi biết Lý nhị thẩm sau phố đó, nàng thường đến đây

mua thịt. nàng có đứa cháu trai làm người hầu trong huyện nha, nàng nói

với ta…”



Trương đồ tể nói đến đây còn nhìn khắp nơi một chút giống như là sắp

nói chuyện gì đó phi thường trọng yếu, sợ người không liên quan nghe

thấy lời hắn nói.



“ Lý nhị thẩm nói,những người này là muốn đi về phía Trầm gia bên kia, vì chuyện của Trầm gia mà tới.”



Không trách được ở trên đường thấy nhiều người như vậy. Chuyện của

Trầm gia thì có chuyện gì ngoài chuyện Trầm hoàng hậu mới qua đời?



“ Bọn họ rốt cuộc tới làm gì?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.



“ Cái này a… …” Trương đồ tể không có nói thẳng, cũng không biết là hắn thật không biết hay cố ý bán thắt gút đây.



“ Lão Trương, ngươi lại đang cười toe toét cái gì a?” Một người cười ha ha đi tới nói.



Liên Mạn Nhi nghiêng đầu, phát hiện người tới chính là Ngô Ngọc Quý.



“ Ngô tam thúc.” Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều cười cùng chào Ngô Ngọc Quý.



Ngô Ngọc Quý nhìn thấy hai người cũng cười “ Mạn Nhi với Tiểu Thất là tới mua thịt sao?”



“ Đúng vậy, Ngô tam thúc. Buổi tối trong nhà làm vằn thắn, nếu Ngô

tam thúc không có việc gì có thể tới uống với cha cháuhai chén. Cha cháu ở nhà hai ngày nay vẫn nhắc tới Ngô tam thúc đâu.”


“ Đúng vậy a, ông bắt nạt chúng cháu nhỏ tuổi là muốn lấy mắc hơn

đúng không.” Liên Mạn Nhi lập tức hát đệm “ năm văn tiền là rất nhiều

rồi, bán cho chúng cháu đi.”



“ Đại thúc, chúng cháu không có nhiều tiền như vậy.” Tiểu Thất lại có chút đáng thương nói.



Người bán rong mở to hai mắt nhìn hai tỷ đệ, bất đắc dĩ cười nói “

Mấy đứa trẻ này, so với người lớn còn biết mua đồ, tiểu huynh đệ, chắc

là không ở phiên chợ coi được năm văn tiền đâu nhưng ta xem ngươi cũng

thật thích cái này thôi không bằng ta lỗ lả chút, bảy văn tiền ta bán

cho ngươi.”



“Năm văn tiền, hơn nửa văn cũng không mua.” Liên Mạn Nhi cố ý sắc mặt nghiêm nghị vẻ mặt cứng rắn, làm bộ muốn đi.



“ Tỷ.” Tiểu Thất liền lôi kéo cánh tay của Liên Mạn Nhi quay đầu lại nói với người bán rong “ Đại thúc, bán bán cho ta đi.”



“ Tiểu cô nương, các ngươi đừng làm khó ta, thật không có cái giá

này. Nói gì cũng phải cho ta lấy lại tiền vốn chứ, sáu văn tiền, thấp

nữa không thể được…” Người bán rong vẻ mặt đau khổ nói.



“ Nhị tỷ, mua cho đệ đi, đệ muốn mà.” Tiểu Thất đưa lưng về phía

người bán hàng rong đối với Liên Mạn Nhi hé mắt, ở đây buôn bán cũng

thành thực, giá tiền này cũng tương đối đúng giá.



Liên Mạn Nhi lúc này mới tâm không cam lòng không nguyện đem tiền ta mua.



“ Sợ đệ, lát trở về nếu là mẹ muốn đánh thì tỷ không giúp đệ đâu, biết đống tiền này kiếm được là không dễ.”



Người bán hàng rong đem cá chép tiểu Thất chỉ lúc nãy đưa cho hắn,

Tiểu Thất đưa lên áo lau lau xong để lên miệng khúc hát khoan khoái lại

vang lên theo.



Liên Mạn Nhi đau khổ đem ra sáu miếng đồng tiền đưa cho người bán hàng.



“ Đại thúc, cho cháu hai khối kẹo đường đi.”



Liên Mạn Nhi trong miệng ngậm kẹo đường, vừa đi bên cạnh nhờ mua nửa

con gà quay. Mua gà quay cũng không có tính toán mua gà sống về nhà

quay, Liên Mạn Nhi là lần đầu tiên mua gà quay.



Tiểu Thất cảm thấy rất kỳ quái.



“ Có chuyện tốt, đợi lát nữa về nhà tỷ nói cho nghe.” Liên Mạn Nhi hơi có chút thần bí nói.