Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 160 : Bí mật

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Sakurahương

Beta: Sakura

“ Muốn mấy khỏa đậu tương hạt nào cũng tốt, ta mới trồng, một cân

trồng trên bảy ngày thì có thể ra đến tám cân mầm đậu kìa.” Trương thị

nghe lời nói của Liên Mạn Nhi liền dừng lại động tác nặn bột mì. Trương

thị rất tự tin vào kỹ thuật trồng mầm đậu của mình.



Liên Thủ Tín rửa sạch tay nhận khối bột trong tay Trương thị để trên miếng ván nhào nặn.



“ Ngươi cùng Mạn Nhi thương lượng tốt một chút xem sau này chúng ta làm sao.” Liên Thủ Tín nói.



“ Nhị tỷ, đây là chuyện tốt tỷ nói hả?” Tiểu Thất nhớ lại lời của Liên Mạn Nhi khi ở trấn trên nên liền hỏi.



“ Đúng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng chính là nghĩ đến chuyện kiếm

tiền bằng mầm đậu nên mới mua nhiều thêm nửa con gà quay trở lại.



“ Mek chúng ta trồng mầm đậu nhanh nhanh lên để con với tỷ đi lên

trấn trên bán.” Tiểu Thất nâng cao bộ ngực nhỏ nói “ Chính con đi bán

cũng được, tự con tính tiền, con cũng biết cân.”



“ Trời càng ngày càng lạnh,muốn bán cũng là mẹ và cha con đi bán

chứ.” “Trương thị liền nói,hiển nhiên nàng đã chấp nhận việc lấy mầm đậu đi bán.



“ Mẹ, chúng ta không cần lên trấn trên bán đâu.” Liên Mạn Nhi liền

nói. Bình thường ở trấn trên có ít nhất ba nhà bán rồi, cạnh tranh không thể nói không khốc liệt. Hơn nữa mắt thấy mùa lạnh nhất trong năm đang

tới ở chợ rau ngoài trời bán mầm đậu thì đúng là chịu tội.



“ Không lên trấn trên bán, vậy đi đâu bán?” Trương thị hỏi.



“ Chúng ta ở nhà bán.” Liên Mạn Nhi nói “ Mẹ trồng mầm đậu tốt, thôn

của chúng ta còn có bên Tây thôn, Triệu gia thôn gần đây cũng không cần

đi lên trấn trên mua, đến chỗ chúng ta mua gần mà dễ đi a.”



“ Này cũng đúng.” Trương thị suy nghĩ một lát thấy Liên Mạn Nhi nói cũng có lý.



“ Chính là đường xa giống nhau, giá tiền bán là không lừa gạt, vậy

thì dễ mua của chúng ta hơn.” Liên Thủ Tín nhào bột chen lời nói. Hắn

đối với nhân duyên của nhà mình rất có lòng tin.



“ Vậy cũng phải cho người ta biết nhà chúng ta cũng có làm mầm đậu

mới được.” Liên Chi Nhi đang ở ngoài phòng nhóm lửa để nấu súp, nghe

thấy Liên Mạn Nhi và Trương thị nói chuyện thì cũng đi vào nói.



“ Cái này còn không đơn giản sao.” Liên Mạn Nhi nói “ Bây giờ có
cửa hàng đó cố gắng làm việc, người ta không muốn để cho cha đi. Ông xài ít tiền còn lấy đến nhân tình mới mang cha về được.” Liên Thủ Tín nó,

ngữ tốc so với lúc bình thường thì nhanh hơn.



Liên Mạn Nhi không che dấu chút nào ánh mắt hoài nghi của mình. “

Cha, khi đó ông không phải là trở về thôn trồng trọt đi, sao có thể ra

khỏi cửa đã là nửa năm được? Đưa tiền, còn phải nhờ ai làm việc gì mới

có thể dẫn cha trở lại, có phải hay không lúc nội đưa cha đi làm học đồ

người ta thì có thu tiền.”



Liên Thủ Tín nhất thời á khẩu không trả lời được.



“ Được rồi, cũng đừng gạt nữa.” Trương thị bất đắc dĩ nói.



“ Đều là chuyện quá khứ rồi, ta còn thật thích những chuyện lặt vặt này.” Liên Thủ Tín ngừng một chút rồi nói.



“Tại vì sao nửa năm sau ông mới đi đón cha con về, là vì bà nội nói

cho cha con đi tới nhà thân thích của bà nội ở. Sau lại không biết làm

sao,ông biết cũng là nửa năm sau… Ông cũng từng là học đồ lập nghiệp,

mong đợi đại bá của ngươi có tiền đồ không muốn cha ngươi lại đi làm học đồ.”



“ Đúng.” Liên Thủ Tín phụ họa.



“ Ta biết chuyện đại khái làm sao rồi.” Liên Mạn Nhi nói nho nhỏ.



Liên Thủ Tín và Trương thị đều là người phúc hậu, vì kiêng kị trưởng

giả nói cho đẹp chút là có một số việc làm như hàm hồ, còn nói theo cách tàn khốc thì là Chu thị thừa dịp Liên lão gia tử không có nhà đem Liên

Thủ Tín bán làm học đồ. Liên lão gia tử về đến nhà phát hiện không thấy

con trai thứ bốn thì hỏi Chu thị . Chu thị lại nói là đem Liên Thủ Tín

đến nhà thân thích ở. Nửa năm sau Liên lão gia tử phát hiện chân tướng

tìm được Liên Thủ Tín, phải chi tiền,còn phải nhờ người ta mới đem Liên

Thủ Tín trở về được.



“ Cha, người chịu không ít khổ đi.” Liên Mạn Nhi đồng tình nhìn Liên Thủ Tín.



“… Trong nhà nghèo không có biện pháp, vì tìm con đường sống có khi

còn bán cho nhà giàu làm nô bộc. Làm học đồ thì cũng chỉ tám năm mười

năm, lại học được bản lĩnh. Bà nội cũng là nghĩ cho cha thôi.” Liên Thủ

Tín cười nói” Chuyện này trôi qua thì cũng qua rồi, cũng đừng nhắc lại

trước mặt ong bà con, để cho con xem một chút cha làm mì tuyệt ngon

này.”



Liên Thủ Tín nói vô cùng thoải mái tựa hồ đoạn kinh nghiệm đó với hắn thật là tốt đẹp.