Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 176 : Phát triển không ngừng
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit : pthu
Beta: Sakura
Ở trong mắt Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử là một người nhiệt tình,
đối với câu hỏi như vậy của Liên lão gia tử, hắn lộ ra nụ cười cảm kích.
“Phụ thân, tạm thời còn rất bận rộn. Bọn nhỏ đều hiểu chuyện, nói gì thì cũng giúp đỡ được chút ít. Phụ thân liền đi nghỉ ngơi đi, đến lúc
con thật sự cần giúp đỡ, con sẽ cùng phụ thân nói.” Liên Thủ Tín nói.
“Vậy…… Tốt.” Liên lão gia tử chần chờ một chút, đã không có nói cái gì nữa, cất bước trở về thượng phòng đi.
Cả nhà Liên Mạn Nhi trở về Tây Sương phòng.
“Phụ thân hình như có tâm sự gì.” Liên Thủ Tín hậu tri hậu giác nói.
Liên Mạn Nhi trèo đến trên giường gạch, cảm thấy giường ấm áp. Liên
Mạn Nhi cảm giác có chút kỳ quái, trời còn chưa sáng bọn họ đã đi ra cửa hàng điểm tâm sáng, trong nhà căn bản là không nhóm lửa, sao giường lại nóng?
Trương thị cũng phát hiện thấy khác thường, liền xoay người đi ra
gian ngoài, lúc này mới phát hiện, than trong lò nhà mình còn có đốm lửa nhỏ chưa hoàn toàn dập tắt, lại mở nắp nồi, bên trong là nước bốc hơi
nóng.
“Nhất định là Tam thẩm các nàng.” Trương thị mặt đầy ý cười đi trở
lại, “Sợ chúng ta trở về trong phòng lạnh, còn thay chúng ta đun một nồi nước nóng.”
Ngươi đối tốt với ta, ta đối tốt với ngươi, hai tốt cũng làm một tốt, đây mới là đạo lý đúng đắn của người với người chung sống với nhau a.
Liên Mạn Nhi thở dài, cùng Chu thị ở chung lâu rồi, sẽ thật sự làm cho
người ta quên mất, người bình thường hẳn là sẽ biết sống chung với nhau
như thế nào
Mấy mẹ con liền nói Liên Thủ Tín, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi tốt, vô ý thức đem cảm thán của Liên Thủ Tín bị xem nhẹ.
“Khụ khụ,” Liên Thủ Tín ho khan hai tiếng, đem lực chú ý của mọi
người thu hút đến trên người hắn, lúc này mới lại nói, “Phụ thân có phải hay không là không yên lòng chúng ta. Ban nãy cố ý chờ chúng ta trở
về?”
“Lão gia tử là người tốt, sợ chúng ta buôn bán thiếu tiền, còn sợ
chúng ta bận không qua nổi….” Trương thị nói đến bận không qua nổi, tựa
hồ nghĩ tới điều gì. Nhất thời không nói được nữa.
Liên Mạn Nhi xoay chuyển con ngươi một chút, cũng nghĩ đến lần trước
bọn họ mở phân xưởng, chuyện Chu thị muốn cho Hà thị cùng Liên Tú Nhi
đến xưởng làm việc.
Liên Mạn Nhi không có ngây thơ như vậy, nàng sẽ không cho là mở một
cửa hàng bán điểm tâm sáng chính là làm điểm tâm sáng đơn giản, sau đó
chờ người đến mua. Nói thí dụ như. Ngày hôm qua viết hợp đồng, còn phải
mời Lí Chính cùng các thôn lão trong thôn tới dùng cơm. Cửa hàng điểm
tâm sáng của chính bọn họ mở, dường như không liên quan đến chuyện của
người khác, nhưng mà trên thực tế, loại ý nghĩ này là không thể thực
những thứ kia ăn no chính là mục đích lớn nhất, người hơi chú ý ăn ngon
chắc là sẽ không mua bánh bao của bọn họ. Người mua súp bánh bao, cũng
là muốn ăn ngon.
Tiêu thụ súp bánh bao với tam hòa diện man đầu (bánh bao) thật sự không giống nhau.
Mỗi ngày chỉ bốn mươi cái, tới trước được trước, đã tới chậm sẽ không được ăn. Vật lấy hiếm là quý, nâng cao giá trị súp bánh bao, từ từ làm
ra danh tiếng, lại tăng thêm sản lượng.
Cả nhà nghe Liên Mạn Nhi nói chuyện, có chỗ không hiểu rõ lắm, nhưng
mà trải qua mấy ngày nay, ở phương diện làm ăn Liên Mạn Nhi gần như
không có sai lầm. Mọi người đã thành thói quen nghe nàng. Chỉ có Ngũ
Lang cùng tiểu Thất nghe hết sức nghiêm túc.
Chờ đem đồ đều chuẩn bị thỏa đáng, trời đã sớm tối đen lại.
“Hôm nay khuya rồi ,ta ở lại nơi này ngủ, ngươi mang bọn nhỏ trở về
đi, sáng sớm ngày mai lại tới.” Liên Thủ Tín liền đối với Trương thị
nói.
“Con cũng ở lại a.” Ngũ Lang cũng nói.
Trong cửa hàng quả thật cần người trông giữ ban đêm. Trương thị cũng
là không có phản đối, mình mang theo Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng
Tiểu Thất trở về nhà cũ ngủ. Ngày thứ hai là y như cũ trời còn chưa
sáng, cả nhà đã thức dậy, rửa mặt chải đầu sơ qua một tý, chạy thẳng đến cửa hàng điểm tâm sáng.
Lại là bận rộn cho tới trưa, lần này thời gian đóng cửa hàng so với ngày hôm qua sớm hơn.
Chín mươi cái tam hòa diện man đầu, bán được tám mươi cái, canh
xương bán được bốn nồi, cháo bán được một nồi, bốn mươi cái súp bánh
bao toàn bộ bán sạch.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, cả nhà làm càng ngày càng thuận tay, ngay
cả sổ ghi chép buôn bán của cửa hàng điểm tâm sáng cũng vững vàng tăng
lên.
Ngày hôm nay, lại là lúc đóng cửa hàng kiểm kê. Liên Mạn Nhi tính
toán một chút, mức hàng bán ra của một ngày này là hai trăm tám mươi văn tiền, so với hai ngày trước cộng mấy ngày qua cũng là như vậy, mỗi ngày có thể so với một ngày trước nhiều hơn mười mấy văn hai mươi văn đấy,
trừ đi toàn bộ tiền vốn, còn là một trăm bảy mươi chín văn tiền. Số
lượng bánh bao hai ngày này đang gia tăng, nhưng cùng súp bánh bao như
nhau, gần như đều có thể bán sạch, cho nên không chỉ có tổng số, ngay cả lợi nhuận đại khái cũng nâng cao.
“Sau khi trừ đi tiền công của mọi người chúng ta ngày hôm nay là hai
mươi lăm văn, hôm nay bán hết sạch được lãi một trăm bốn mươi văn tiền.” Liên Mạn Nhi tuyên bố.
“Mệt mỏi nữa cũng đáng.” Trương thị vỗ vỗ cánh tay đau nhức của mình, thỏa mãn nói.