Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 201 : Chia thịt
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit: Thanh Lê
Beta: Sakura
Trong ruột lợn đầy phân vẫn còn bốc hơi nóng, cũng trách không được
Cổ thị đã quen làm vợ tú tài sẽ nôn mửa. Liên Mạn Nhi vội vàng đi xa một ít.
Có lẽ ở trong huyện thành đã ăn quen sơn trân hải vị, Cổ thị sau khi
trở về liền ăn không quen đồ ăn trong nhà. Nhất là từ khi Liên gia gói
xong bánh trái đến nay, điểm tâm đều không thay đổi, chưng bánh trái
thêm canh dưa chua hoặc là súp cải trắng. Trong súp đương nhiên không có thịt, tối đa bỏ một muôi mỡ lợn. Liên lão gia tử cùng Chu thị lớn tuổi, ưa thích đồ ăn nấu nhừ. Súp thường được ninh kĩ, mất đi vị tươi của đồ
ăn mà dẫn theo chút ít mùi bùn đất.
Cổ thị đương nhiên không thích ăn.
Buổi sáng hôm nay, Cổ thị lại bị Chu thị hung hăng khiển trách, kết
quả đến bây giờ còn không được uống giọt nước nào. Cũng may trong dạ dày nàng không có gì, bằng không cứ nôn mửa liên tục đã có thể xem đủ.
Cổ thị xoay người nôn ọe, Chu thị sắc mặt lại càng phát âm trầm. Tại
trong mắt bà, Cổ thị tâm nhãn nhiều, Cổ thị nôn ọe là làm bộ, là không
muốn làm việc, là cố ý chọc giận bà.
“Đừng ở chỗ này mà tỏ vẻ bẩn thỉu, đem đồ đi hậu viện mà làm.” Chu thị liền chỉ vào Cổ thị nói.
“Mẫu thân, con không làm được. Mẫu thân để cho con làm việc khác đi,
làm gì đều được.” Cổ thị ngẩng đầu, miễn cưỡng hướng Chu thị cười, “Mẫu
thân, người biết rõ con không ăn đại tràng*(ruột), con không chịu được
cái mùi này.”
“Con không làm chẳng lẽ muốn để ta làm?” Chu thị liền bắt lỗi Cổ thị, lập tức trừng mắt, chỉ vào cái mũi Cổ thị bắt đầu mắng, “Con không ăn.
Con liền không làm, ai ô ô, đại gia hỏa đều nghe một chút, nhà ai con
dâu từng nói qua như vậy. Vợ lão đại, con không phải con dâu Liên gia,
con là tổ tông Liên gia a. Cho con làm việc là ủy khuất con rồi. Nên đem con phóng làm tổ tông, đem con mà thờ phụng a. Liên gia chúng ta đây là xui tám đời mới cưới con, cái đồ ngỗ nghịch bất hiếu!”
Trong sân đang mổ heo, đều bận làm việc của chính mình, không có
người đi bên này xem. Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ không làm việc. Hai
người nghe Chu thị mắng đều gục đầu xuống. Tương thị mang theo Liên Đóa
Nhi cùng Nữu Nữu một mực ở trong Tây sương phòng không đi ra.
Chu thị lần này mắng vô cùng hung ác, mặc dù có mặt người ngoài là
Trương đồ tể cùng mấy người biết Liên gia mổ heo đứng ở ngoài cửa lớn
xem.
Bình thường lúc Chu thị mắng con dâu khác đều là ở trong phòng.
chậu, đem chậu che nghiêm, đặt ở bên trên bệ bếp để giữ ấm. Nồi sắt được cọ rửa sạch sẽ để tiếp tục xào rau.
Gan xào cà rốt, cọng hoa tỏi non xào thịt. Trương thị lại bưng tới một chậu rau giá tươi để xào cùng thịt.
Đúng lúc này nồi thịt ninh cũng đã chín, mùi thịt tỏa ra bốn phía làm cho nước miếng người ta chảy ròng ròng.
Mấy đứa nhỏ một hồi vây quanh bệ bếp, một hồi lại chạy ra sân chơi, nhưng không chạy xa để một hồi lại chạy vào.
“Thịt lúc nào thì mềm a?” Tứ Lang nước miếng tí tách hỏi.
“Một hồi liền chín, con đừng chạy xa, đến lúc đó ăn cơm lại về muộn sẽ không có người gọi con đâu.” Hà thị liền dặn dò Tứ Lang.
“Con đã biết.” Tứ Lang đáp ứng một tiếng, liền lại chạy ra ngoài. Căn bản không cần Hà thị dặn dò, hôm nay mấy đứa bé đều không chạy ra khỏi
sân nhỏ.
Liên Mạn Nhi thấy cửa sau khép nửa hở liền đi qua nghĩ muốn đóng cửa
lại, trong lòng khẽ động, liền xốc lên màn cửa hướng về sau viện nhìn
thoáng qua.
Trong hậu viện, Cổ thị đang ngồi trên cái ghế đẩu, trước mặt là cái
chậu chồng chất đầy đại tràng heo, đại tràng của hai con heo đều ở đây
cả. Tương thị ôm Nữu Nữu mang theo Liên Đóa Nhi đứng ở sau lưng Cổ thị.
Mấy mẫu tử đang nhỏ giọng nói chuyện.
Tương thị rất tỉnh, tựa hồ nghe thấy động tĩnh liền nghiêng đầu lại, nhìn thấy Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi a, Thẩm ở đây đem ruột rửa xong đã. Vợ Kế Tổ, ở đây lạnh,
các con trước cùng Mạn Nhi trở về phòng đi, ăn cơm đừng chờ ta.” Cổ thị
cũng nhìn thấy Liên Mạn Nhi, trên mặt lộ ra chút bộ dáng tươi cười nói.
“Mạn Nhi, cháu nói với bà nội một tiếng, lát nữa thẩm sẽ rửa xong
thôi, để bà nội cháu đừng có gấp.” Cổ thị nghiêng đầu lại đối mặt nói
với Liên Mạn Nhi.
Cổ thị chảy nước mắt, không có lau. Nước mắt kia chảy ở trên mặt, bị
gió bắc thổi qua, làn da trên xương gò má hiện ra khác thường. Cổ thị
như vậy nhìn có vẻ rất đáng thương.
“Mạn Nhi, ông bà nội đều coi trọng muội, thỉnh muội có thể giúp đỡ nói mấy lời…” Tương thị lắp bắp mở miệng nói.