Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 204 : Xe băng

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Thanh Lê

Beta: Sakura

Liên Mạn Nhi không biết Liên lão gia tử thương lượng như thế nào cùng vớiTriệu gia, kết quả cuối cùng là tiệc rượu nhà mình tự thỉnh đầu bếp

làm, bất quá muốn bày ở nhà trên thị trấn.



Như vậy xem ra song phương từng người đều lui một bước. Bày tiệc ở

thôn so với bày tiệc ở trên thị trấn, ngoại trừ người Liên gia phải chạy tới chạy lui phiền toái một chút thì tựa hồ cũng không có cái gì khác

biệt nữa.



Thời gian đón dâu định vào ngày hai mươi tháng chạp, người một nhà đều bận rộn mà bắt đầu chuẩn bị.



Công trình trên núi vẫn chưa dừng lại, cửa hàng nhà Mạn Nhi vẫn như

thường lệ buôn bán vào sáng sớm mỗi ngày. Mỗi ngày Liên Mạn Nhi cũng qua đi hỗ trợ, tính sổ. Vội vàng xong công việc ở cửa hàng, người một nhà

hoặc quay về nhà cũ, hoặc lên trên thị trấn giúp đỡ các công việc chuẩn

bị Nhị Lang cưới vợ.



Ở nhà cũ bên kia mỗi ngày người đều đến không ngừng, người trong

thôn, còn có thân hữu đều lục tục đến đưa lễ. Nông thôn người ta cho

rằng, cưới vợ so với gả khuê nữ quan trọng hơn, càng là đại sự long

trọng, bởi vậy người đến so với lúc cưới Liên Hoa Nhi nhiều hơn rất

nhiều.



Phụ nữ và trẻ con đều thích nhất nơi như vậy, thứ nhất vì xem náo

nhiệt, thứ hai vì chủ nhà chiêu đãi khách nhân là phải chuẩn bị một ít

các loại đường kẹo, hạt dưa, đậu phộng. Những cái này ở đời sau có thể

chỉ là đồ ăn vặt rất bình thường, nhưng tại nông thôn tương đối bần cùng lại có thói quen tiết kiệm sống qua ngày người ta rất quý trọng.



Nông thôn người ta còn có một cái quy định thú vị bất thành văn, các

loại hạt dưa, đậu phộng chủ yếu mang tính chất trưng bày, khách đến thăm phần lớn sẽ không ăn, nếu có ăn cũng chỉ là ý tứ ý tứ. Đây là vì thương cảm lẫn nhau, tiết kiệm cho nhau.



Nhưng đã bày ra thì chắc chắn sẽ có chút ít tiêu hao. Trẻ con thừa

dịp người lớn không chú ý sẽ bốc ăn. Việc này thường xuyên xảy ra. Tại

không khí vui mừng này, chỉ cần không quá phận, người lớn trong nhà cũng không để ý mà sinh khí tức giận hay quát lớn.



Nhiều người náo nhiệt, lại có ăn, nên hấp dẫn rất nhiều trẻ con trong thôn, suốt ngày không có việc gì lại đến Liên gia đi dạo. Trong đó

đương nhiên bao gồm cả con cháu Liên gia nhà mình.



Liên Mạn Nhi ngay từ đầu còn có chút không quen, thời gian dần qua lại thích loại vui mừng náo nhiệt này.



Thời gian qua nhanh chóng, đảo mắt đến mười chín tháng chạp. Nhóm

viễn khách cần dừng chân nghỉ ở Liên gia một đêm cũng đã lục tục đến

rồi. Trương gia tự nhiên cũng có người tới, lần này chính là Trương

Khánh Niên tới, hai vợ chồng Vương thị, Trương Thải Vân cũng cùng đi

theo.
Tiểu Thất thích Trương Khánh Niên, càng vội vã muốn đi về.



“Đừng vội, mẹ nói lúc ăn cơm tối trở về là được.” Liên Mạn Nhi nói

dối, “Ca, Tiểu Thất, hai người làm cái xe băng đâu rồi, hay là định dấu

đi, phải mang Thải Vân tỷ đi chơi một lát chứ.”



Trương Thải Vân vội vàng gật đầu.



“Đúng vậy a, ta chơi một lát đi, cho ta xem xe băng của mọi người làm?”



“Tốt, chơi xong ta lại về nhà ăn cơm sau.” Tiểu Thất cũng nói. Dù sao cũng là tiểu hài tử, có thú vị liền đem cậu hắn thích vứt đến phía sau

rồi.



“Mạn Nhi, muội nhớ thương xe băng nhớ thương nhiều ngày a. Còn đem

Thải Vân mang ra nữa, rõ là chỉ một mình muội muốn chơi.” Ngũ Lang nhìn

sang Liên Mạn Nhi nói.



Liên Mạn Nhi hì hì cười.



“Ca, băng sớm đã đông cứng rồi, xe ngựa đi ở phía trên đều không có

việc gì, ngươi còn sợ ta cùng Thải Vân tỷ rơi vào trong kẽ nứt băng

tuyết sao?”



Ngũ Lang xoa trán.



“Được, đừng nói nữa, mang các muội đi chơi chẳng phải được sao.” Ngũ Lang nói.



Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân cao hứng vỗ tay.



Cái gọi là xe băng, kỳ thật cũng chỉ là mấy tấm ván gỗ cột ghép lại với nhau, bên dưới lắp mấy miếng sắt.



Tấm ván gỗ là do Liên Thủ Lễ giúp đỡ làm. Về phần mấy miếng sắt là do tìm được mấy dụng cụ sắt đã vứt đi ở trong nhà, đến tiệm rèn trên thị

trấn nhờ thợ rèn đánh thành kiểu.



Mặ khác xe băng còn có hai cái gậy chống, một đầu gậy là đinh sắt.



Người hoặc là ngồi, hoặc là ngồi xổm, hoặc là quỳ, hoặc là đứng trên

xe băng, hai tay nắm gậy, đinh sắt một đầu cắm vào mặt băng dùng làm lực đẩy, kéo xe băng về phía trước sẽ trượt cực kỳ nhanh.



Đừng nhìn xe băng này nhỏ mà khinh thường, trong mắt hài tử nông thôn loại xe này vô cùng hiếm có, xem ánh mắt háo hức của bọn nhỏ là biết.



“Liên Mạn Nhi…” Một đứa trẻ choai choai *(đứa trẻ tầm 10-13tuổi) lao đến cực kỳ nhanh.